“Xưa nay nam nhân thường không thích nữ nhân lộ diện, đã thế thương gia còn mang địa vị thấp kém.”
“Điều này e là không lợi cho chàng.”
Chàng chỉ cười:
“Phu nhân, khi khai trương cửa tiệm này nàng có thấy vui không?”
“Hiện giờ buôn bán chẳng mấy khởi sắc, nhưng lòng ta lại vui, vì ta thấy có hy vọng.”
“Nếu đã khiến phu nhân cao hứng, sao lại chẳng phải chuyện tốt với ta?”
Ta chợt ngẩn ngơ trông đôi mắt chàng chan chứa chân tình.
Nhưng chúng ta mới ở chung hơn một tháng.
Chẳng lẽ ta nhìn lầm ư?
9
Ta và Bùi Ngọc Hành chưa vội hồi phủ, chàng dắt ta đến cửa hàng lụa muốn đặt may y phục.
“Ta đâu thiếu y phục, sao phải phí phạm?”
Chàng cười tựa gió xuân:
“Phu nhân tư chất hơn người, may thêm bao nhiêu áo cũng chẳng coi là hoang phí.”
“Vài ngày nữa Hoàng thượng sẽ mở tiệc khoản đãi đám tân khoa, ngài đặc biệt dặn mang theo phu nhân cùng dự.”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt êm ái.
“Phu nhân sẽ nể mặt ta chứ?”
“Ta…”
Chàng dè dặt:
“Tất nhiên, Lục Vân cùng tân nương của hắn cũng sẽ dự, nếu phu nhân e ngại…”
“Ta sao lại phải ngại. Nửa tháng trước, Lục Vân đã lấy Liễu Như Miên làm thê tử. Người bội bạc đâu phải ta, ta sợ gì chứ.”
Ta chỉ vào mấy cuộn vải quý nhất trên bàn:
“Vậy lấy hai tấm vải mây này, nhất định phải may cho ta thật đẹp.”
Mười ngày sau, Bùi Ngọc Hành đưa ta vào cung dự tiệc.
Nam nữ ngồi chia bàn.
Trước lúc yến tiệc bắt đầu, các phu nhân tề tựu thường ở dãy điện bên cạnh để hàn huyên.
Trong điện có không ít người xì xào về ta.
Chủ yếu là chuyện ta có hành vi vô phép tắc, trèo cao lấy Trạng nguyên.
“Phu nhân Trạng nguyên thì đã sao.”
“Nghe bảo nàng ta mở tiệm son phấn ở Đông Nhai, phận nữ nhi khuê các lại đứng ngoài đường phố rao bán, thật mất hết thể diện.”
“May là người mà phu quân Lục đại nhân của ngươi rước về chẳng phải nàng ta, chỉ sợ quan lộ của Bùi Trạng nguyên sau này sẽ gian nan lắm.”
Liễu Như Miên cười hiền nhưng trong ý cười dường như có gai:
“Các tỷ tỷ đừng nói vậy, dẫu gì nàng cũng là nữ nhi của Thái phó.”
“Như Miên ơi, ngươi đúng là người nhân hậu.Thái phó căn bản chẳng muốn nhìn nhận dòng nữ nhi thứ xuất ấy, vậy mà ngươi còn nói đỡ cho nàng ta.”
Tiếng cười khinh khỉnh lọt hết vào tai ta.
Ta vờ như chẳng nghe thấy.
Lát sau, một ma ma tới báo rằng chúng ta có thể nhập tiệc.
Muốn tới chính điện phải đi qua một hành lang dài, dọc hành lang, trên những chiếc bàn nhỏ bày đủ loại bình sứ.
Nghe nói đó là báu vật mà hoàng hậu rất quý.
Sắp tới cửa điện, hai phụ nhân đi sau đột nhiên chen lên ép ta vào giữa, mỗi kẻ huých ta một cái.
Ta trừng mắt nhìn, bọn họ chính là hai mụ vừa cùng Liễu Như Miên bàn tán sau lưng ta.
Cũng may ta đứng vững nên có thể cố trụ lại.
Nhưng bất chợt, có luồng lực từ phía sau xô mạnh khiến ta cùng chiếc bàn sứ ngã xuống đất.
Mảnh sứ vỡ cứa vào tay ta làm máu ứa ra không ngừng.
Mọi người đều dõi mắt sang quan sát.
“Chuyện gì vậy?”
Lục Vân là kẻ chạy lại đầu tiên.
Liễu Như Miên cất giọng nhỏ như mèo kêu:
“Vừa rồi phu nhân của Bùi đại nhân trót làm vỡ bình sứ của Hoàng hậu.”
10
Ta đứng dậy ấn lên vết thương đang tuôn máu, phẫn nộ nói:
“Ngươi nói dối, rõ ràng là các ngươi cố tình đẩy để hãm hại ta.”
Khóe mắt Liễu Như Miên đẫm lệ, nàng ta e ấp nấp vào lòng Lục Vân.
“Không, không phải thế.”
Lục Vân vỗ về thê tử rồi lạnh lùng nói với ta:
“Lan Từ, ta biết nàng hận ta, nhưng hà tất làm khó thê tử của ta. Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ, nàng cũng nên buông xuống đi.”
“Buông xuống? Bạc nợ mẫu thân ta, ngươi đã trả đủ chưa? Chỉ một câu “buông bỏ” của ngươi mà xoá sạch nợ nần hay sao?”
Một trong hai mụ vừa đẩy ta lên tiếng mỉa mai:
“Thật nực cười, chỉ là phường buôn bán tầm thường mà có văn tự ghi nợ à?”
“Lấy cơ sở gì bắt đại nhân Lục hoàn tiền?”
Liễu Như Miên trong lòng Lục Vân khóc càng ngày càng thảm:
“Đều tại lỗi của thiếp, vì thiếp không quên được chàng mới khiến nàng ấy sinh lòng ghen tỵ.”
“Nếu phu nhân của Bùi đại nhân muốn làm vậy để bớt giận, thiếp chịu chút ủy khuất cũng chẳng sao.”
“Lục lang, thôi đi.”
“Sao có thể thôi, nhỡ Hoàng hậu trách tội xuống…”
“Hoàng hậu có trách thì cứ để ta gánh.”
Giọng Bùi Ngọc Hành vang lên khi chàng sải bước đến, thân khoác trường bào gấm trắng, phong thái tựa thần tiên giáng thế.
Ta toan mở miệng, song chàng lại lắc đầu ra hiệu đừng nói.
“Mời Lục phu nhân xin lỗi phu nhân của ta.”
“Gì chứ? Bùi huynh chẳng thèm hỏi rõ ngọn ngành sự việc à?”
Ánh mắt Bùi Ngọc Hành bỗng sắc lạnh chằm chằm nhìn Lục Vân.
“Chẳng cần. Ta tin phu nhân mình, nàng không biết nói dối.”
“Lục đại nhân, ngươi cùng nàng lớn lên từ nhỏ, nàng là kẻ quen phỉnh gạt hay sao?”
Lục Vân câm nín, đành cúi đầu vỗ về kẻ trong lòng.
“Nơi này còn bao người, ta không tin tất cả đều thấy phu nhân ta chủ ý đập vỡ bình của Hoàng hậu.”
“Nếu có kẻ quả quyết là vậy thì hãy cùng ta diện thánh.”
“Trước mặt Hoàng thượng, dám ăn gian nói dối là tội khi quân.”
Mọi người bỗng im lặng.
Liễu Như Miên khẽ kéo ống tay áo Lục Vân.
“Lục lang, thôi vậy.”
11
“Không thể thôi.”
Bùi Ngọc Hành nhìn thẳng vào Liễu Như Miên, chậm rãi nói:
“Mời Lục phu nhân xin lỗi phu nhân của ta.”
“Chính ngươi đã va ngã khiến tay phu nhân ta bị thương.”
Lục Vân nghiến răng:
“Ngươi đừng có mà quá đáng.”
Liễu Như Miên bèn vội xua tay:
“Phải, là thiếp sơ ý.”
“Thiếp xin lỗi, mong Bùi phu nhân tha thứ.”
Ma ma chợt thúc giục:
“Bữa tiệc sắp bắt đầu, xin chư vị mau vào trong.”
Mọi người nối đuôi nhau vào điện.
Bùi Ngọc Hành nắm tay ta và bảo với ma ma:
“Làm phiền ma ma bẩm lại rằng phu nhân ta bị thương nên phu thê ta xin cáo lui trước.”
“Vả lại, phu nhân ta trót làm vỡ một chiếc bình, nếu Hoàng hậu truy xét…”
Ma ma nhẹ giọng nói:
“Một chiếc bình thôi mà.”
“Cảnh đại nhân che chở phu nhân vừa nãy nương nương đều trông thấy hết.”
“Đại nhân chớ lo, Hoàng hậu cũng biết rõ thực hư nên mới bảo lão thân qua hòa giải.”
“Ngài hãy mau đưa phu nhân đến Thái y viện băng bó.”
“Đa tạ ma ma.”