Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Khi chúng ta rời khỏi Thái y viện trở về phủ, trời đã tối đen.

Dùng xong bữa, ta cảm thấy trong người mệt mỏi, đành uể oải nằm trên giường.

Ta than thở với Bùi Ngọc Hành:

“Theo chàng vào cung một chuyến còn mệt hơn ta ngồi coi tiệm cả ngày.”

“Phu nhân phải chịu cực khổ rồi.”

“Hoàng hậu… Ý ta là, danh tiếng ta ở kinh thành vốn xấu, vì sao nương nương lại giúp đỡ ta?”

Chàng khẽ cười.

“Nương nương ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu ắt không phải hạng người dùng miệng kẻ khác để xét đoán ai.”

“Hậu cung cũng đầy rẫy toan tính chẳng kém triều đình.”

“Phải, dù sao người ta cũng là Hoàng hậu.”

Vừa dứt lời, một hương gỗ thoang thoảng đâu đây, cánh tay chàng đã ôm lấy ta, một nụ hôn nhẹ đặt lên má ta.

Trong mắt Bùi Ngọc Hành dạt dào ôn nhu.

“Hôm nay phu nhân chịu uất ức nhiều rồi.”

“Tay nàng chẳng tiện cử động, cứ để vi phu hầu hạ nàng chu đáo.”

Cảm giác bị nhấn chìm ập tới.

Mọi thứ xung quanh dường như trở thành hư ảo.

So với khi ở bên ngoài, chàng tựa như hai người khác biệt.

Tay ta thả lỏng trên gối, chàng cúi xuống in nụ hôn lên môi ta.

Ta khẽ khàng đẩy gối chạm đến tờ hòa ly thư giấu dưới đó mấy hôm nay.

Thời gian trôi qua, tóc ta cũng phảng phất mùi hương của chàng.

Ta miên man nghĩ, phải tìm dịp trò chuyện với chàng về chuyện hòa ly mới được.

Bằng không, e chuyện này cứ thế tiếp diễn mãi không dứt.

Thật là mệt mỏi.

12

Việc buôn bán trong tiệm không quá khả quan.

Niệm Thu mới phối chế ra được mấy loại son phấn.

Ta nảy ý tưởng đựng chúng trong các hộp gấm nho nhỏ và đem tặng khách dùng thử miễn phí.

Chẳng mấy chốc, người ghé tiệm đông hơn hẳn.

Lòng ta phấn khởi, bèn đích thân tới chợ mua một con gà định về nấu món gà kho xì dầu cho Bùi Ngọc Hành.

Nhưng khi ta về đến Bùi phủ lại thấy cảnh tượng rối loạn bày ra trước mắt.

Quan binh bao vây kín mít nhà ta.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bùi Ngọc Hành đâu?”

Vị quan dẫn đầu đáp:

“Bùi đại nhân bị nghi ăn cắp cổ tịch quý trong thư khố Hàn Lâm Viện đem bán, tham ô bỏ túi riêng, hiện đã bị áp giải vào Thiên lao.”

“Chúng ta phụng mệnh đến đây khám xét.”

“Mong phu nhân chớ cản trở.”

“Không thể nào, chàng tuyệt đối không làm chuyện đó.”

“Bùi đại nhân có làm hay không, chúng ta chắc chắn sẽ tra rõ rành rẽ.”

“Đại nhân.”

Một sai dịch chỉ vào gian thư phòng.

Ta theo họ bước vào, phát hiện sau kệ sách có một ngăn bí mật hé mở, bên trong giấu không ít sách quý đóng bìa tinh xảo, xem ra giá trị rất cao.

Chúng như sấm sét giữa trời quang.

Vị quan kia bảo ta:

“Chứng cứ đã rõ ràng.”

“Hoàng thượng nể tình nên không truy cứu gia quyến.”

“Phu nhân hãy tự lo liệu cho mình.”

Đợi đám quan sai đi hết, ta mới hít sâu một hơi, dằn lòng trấn tĩnh.

Bùi Ngọc Hành nhất định không thể làm chuyện phi pháp.

Nếu chàng tham ô sao vẫn ở mãi căn tứ hợp viện nho nhỏ thế này.

Chàng từng giúp đỡ ta bao lần.

Lần này, ta cũng phải giúp chàng rửa oan.

13

Ta chạy đến công đường đánh trống kêu oan, mong được vào ngục gặp Bùi Ngọc Hành lại vừa hay trông thấy Lục Vân.

Ta gắng sức cầm dùi gõ vào mặt trống, được mấy lượt liền rã rời tay chân.

Lục Vân nghiêm mặt nhìn ta:

“Lan Từ, cùng quen biết một thời, ta khuyên nàng nên trở về sớm hòa ly với Bùi Ngọc Hành đi.”

“Gần đây Hàn Lâm Viện mất trộm nhiều cổ tịch, Hoàng thượng vô cùng để tâm đến chuyện này, e rằng Bùi Ngọc Hành khó thoát tội chết.”

Ta hừ một tiếng rồi cười khẩy bảo:

“Ngươi cho rằng ai cũng vong ân bội nghĩa như ngươi à?”

“Ngươi với phu quân ta chung hội ôn tập ở kinh thành cũng coi như đồng môn, án còn chưa kết tội, sao ngươi đã vội chụp mũ chàng.”

“Cút đi, không giúp thì đừng đến làm ta khó chịu.”

Lục Vân sượng sùng, hồi lâu mới thốt ra vài từ:

“Phu quân?”

“Chụp mũ?”

“Hạ Lan Từ, nhìn xem nàng nói năng kiểu gì này.”

“Bao năm rồi mà vẫn lỗ mãng, thô tục như thế.”

Ta trừng mắt quát khẽ:

“Cút.”

Ta lại cầm dùi dộng trống, song chẳng có ai ra tiếp.

Cùng đường, ta buộc phải quay về Hạ phủ.

Từ ngày tổ mẫu lâm bệnh, đích mẫu năm lần bảy lượt ngăn ta vào thăm người nên ta đã rất lâu không bước về nơi này.

Biết chắc gõ cổng cũng chẳng ai mở nên ta đành canh giờ lúc phụ thân tan triều.

Khi kiệu của ông vừa dừng lại, ta chạy xộc đến.

“Phụ thân.”

Vừa trông thấy ta, ông liền lộ vẻ chán ghét, nhìn quanh rồi hạ giọng:

“Vào trong rồi hãy nói.”

Phụ thân vốn rất sĩ diện, ông đương nhiên đoán được mục đích ta đến đây làm gì.

Gia sự khó phơi bày nên ông dẫn ta vào cổng.

Vừa vào, ta còn chưa kịp lên tiếng thì phụ thân đã chặn họng:

“Ta biết con muốn nhờ vả gì.”

“Giờ phải lập tức dứt khoát với Bùi Ngọc Hành, tránh liên lụy đến Hạ phủ.”

“Vi phụ cũng nghĩ sẵn cho con rồi.”

“Mau hòa ly rồi trở lại trang viện nơi con từng ở, về sau chớ quay lại kinh thành.”

Mỗi lời ông nói, ta đều đã liệu được trước.

Song tim vẫn quặn thắt từng cơn.

Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt phụ thân.

“Phụ thân, đây là lần cuối cùng trong đời con cầu xin người.”

“Xin người sắp xếp cho con vào Thiên lao gặp Bùi Ngọc Hành một lần.”

“Gặp xong, con sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Hạ phủ.” 

Ông vung tay áo, phẫn nộ quát:

“Được, được.”

“Cho ngươi con đường sống mà không thèm đi, còn muốn bước vào chỗ chết thì cứ việc.”

Ta ký vào thư đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.

Sau đó, phụ thân sắp xếp để ta vào Thiên lao gặp Bùi Ngọc Hành.

Chàng tiều tụy đi không ít, tóc tai rũ rượi.

Vừa nhìn thấy ta, mắt chàng bỗng ửng đỏ.

Ta cũng nghẹn ngào đến ruột gan quặn thắt.

“Bùi Ngọc Hành, chàng bị oan đúng không?”

“Phu nhân tin ta sao?”

“Ta tin chàng, tin vô điều kiện. Cũng như hôm ở yến tiệc chàng tin ta vậy.”

“Phu nhân, nàng có thể làm giúp ta một chuyện chăng?”

“Được, chàng nói đi.”

Nước mắt ta đã trực trào chảy ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương