Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong yến tiệc đón gió tẩy trần, ta viện cớ không uống được nhiều rượu, một mình bước ra ngoài hít thở.
Khóe mắt liếc nhìn Hoành Dương, quả nhiên nàng đã đuổi theo sau.
Không biết nàng ăn cái gì mà giờ đã cao hơn ta cả một cái đầu.
Vừa đuổi kịp, nàng đã thô bạo giật sạch đám hương nang, túi thơm treo đầy bên hông ta.
Quên chưa nói, hiện tại ta đã từ một “tên ẻo lả vọng tưởng trèo cao” biến thành “mộng trung nhân” trong giấc mộng xuân của bao khuê nữ danh môn đất kinh kỳ.
Những túi thơm mà các tiểu thư thiên kim nhét cho ta đều bị nàng thẳng tay ném xuống đất, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn ta.
Nàng giờ đây đã có một vẻ sắc bén đến kinh người khiến ta hoảng hốt dời ánh mắt, thậm chí không dám đối diện với nàng.
“Ta…”
“Ta đã cập kê rồi!”
Nói xong, Hoành Dương đơn tay khóa lấy cổ tay ta, tay còn lại siết chặt cằm ta, cúi xuống hôn.
Ta hoàn toàn sững sờ.
Khi nàng buông ra còn hung hăng cắn ta một cái.
Ta hoảng loạn nhìn trời nhìn đất, nhìn đám lá sen đang lay động trong gió.
Chợt nghe nàng nghiến răng nghiến lợi quát:
“Hứa Ý! Nhìn ta!”
Nàng thực sự đã trưởng thành rồi.
Giọng nói không còn thanh ngọt như ngày bé mà trầm thấp hơn, từng chữ phát ra đều chậm rãi, mang theo phong tình dày đặc.
Như bị mê hoặc, ta không tự chủ được mà nhìn nàng.
Làn da non mềm ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là đường nét cằm sắc sảo, chỉ có đôi môi căng mọng vẫn phủ một lớp son đỏ tươi, che đi sắc môi nguyên bản.
Đôi mắt đẹp đẽ nay đã đỏ hoe, chăm chú nhìn ta không chớp mắt.
Nàng nhấn mạnh từng chữ:
“Ta cập kê rồi. Ta có thể hôn huynh rồi.”
Dứt lời, nàng lại hôn xuống, còn cắn ta đau điếng.
Ta giãy giụa một chút lại bị nàng siết chặt hơn, cả người áp sát đè ta lên lan can.
Ta vội nói:
“Hoành Dương, muội thích ta sao? Muội không nên thích ta.”
Ánh mắt Hoành Dương bỗng trở nên vô cùng hung dữ:
“Tại sao? Huynh không thích ta à? Huynh dám nói không à?”
Ta há miệng nhưng không thốt nổi lời nào.
Nàng gằn giọng đe dọa:
“Nói đi! Huynh dám nói trong lòng huynh không có ta sao?”
“…Ta không dám.”
“Huynh dám bỏ rơi ta sao?”
“Chuyện này lại càng không dám.”
Hoành Dương siết chặt eo ta, bộ móng tay sơn cẩn đỏ chót cắm vào da thịt làm ta đau đến tê dại.
Ta buông xuôi rồi.
Ta không lấy được Hoành Dương, cũng không biết nàng thích Hứa Ý ta, hay thích “Ý ca” của nàng.
Lại càng không biết nàng có thực sự muốn ở bên một nữ tử hay không, ta không dám thử.
Nhưng rồi mặt ta bỗng bị siết chặt, đôi tay nàng nâng lấy mặt ta, nước mắt nàng trào ra, giận dữ nói:
“Nếu huynh không cần ta, ta sẽ gả cho Lý Tấn!”
“Không được! Ai cũng được! Muội cứ từ từ lựa chọn, chỉ có bọn huynh đệ nhà muội là không được! Ta cũng không được.”
“Được thôi.”
Hoành Dương lau khô nước mắt, gương mặt lem luốc son phấn.
Nàng lùi lại hai bước rồi chỉnh sửa y phục, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nàng lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu kiềm chế đến tột cùng:
“Giỏi lắm, Hứa Ý.”
5
Ta không ngờ việc đầu tiên sau khi trở lại kinh thành lại là chiến tranh lạnh với Hoành Dương.
Quả nhiên, đắc ý chốn quan trường thì thất ý chốn tình trường.
Phụ thân ta uống rượu chúc mừng, ông vòng tay ôm lấy vai ta cười hì hì:
“Con à, con cứ nhận mệnh đi. Dù con có làm đến Đại Nguyên Soái thì con cũng không có ‘cái đó’, con vẫn là không có ‘cái đó’.”
Ta đáp:
“Phụ thân, dù gì người cũng là người đọc sách, sao lại nói chuyện thô tục thế này?”
“Do phụ thân vui quá mà!”
Ông ợ một cái làm xộc ra mùi rượu nồng nặc, ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi đổ ập lên bàn đá.
Ta tựa vào vai phụ thân ngắm trăng, càng ngắm càng u sầu.
Cuối cùng ta ôm lấy vò rượu, trực tiếp tu một hơi.
Một vầng trăng biến thành hai vầng trăng.
Rồi từ hai lại hóa thành gương mặt của người ta thương.
Ta kéo nàng đến, điên cuồng hôn lên gò má nàng.
Nàng không kháng cự cũng không tiến lại gần mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Nàng đẹp quá, nhưng ta lại tức giận quá.
Rồi ta chỉ vào hạ thân, mắng lớn:
“Ngươi lớn đi chứ! Sao lại không lớn! Mau lớn ra cho ta xem nào!”
“Không cần đâu, cứ như vậy là được rồi.”
“Tại… sao?”
“Có lớn cũng vô dụng.”
Rồi ta bị lật đi lật lại như bánh tráng nướng.
Ta từng thấy thím hàng quán làm bánh tráng cuộn, phải lật tới lật lui chục lần mới ra được một cái hoàn chỉnh.
Mà giờ ta cũng bị lật tới lật lui, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên, chẳng nhìn rõ thứ gì.
Chỉ cảm nhận được một thân thể nóng hổi, rắn chắc dán chặt lấy mình, một giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng ngay bên tai:
“Ý nhi, khanh khanh.”
Ta mệt quá, muốn khóc quá, nhưng càng muốn ôm chặt lấy nàng hơn.
Thế là ta vừa khóc vừa ôm nàng thật chặt.
Nàng bật cười, giọng nói mơ hồ:
“Thật là dính người.”
Sáng hôm sau, thứ đánh thức ta là tiếng chim hót líu lo ngoài sân, nhưng ta vừa mở mắt đã thấy một bờ ngực trắng nõn trước mặt.
Ta nuốt xuống tiếng hét, tiêu rồi! Ta cường bạo nam nhân rồi sao?!
Ngước mắt nhìn lên …
Là gương mặt đã ám ảnh ta trong vô số giấc mơ …
“A a a!”
Hoành Dương nhíu mày, hàng mi đen dài như cánh quạt khẽ rung động, mở ra đôi mắt sáng như điểm sơn.
Nàng thấy ta liền cười rạng rỡ:
“Tối qua muội…”
Ta lập tức kéo chăn che kín ngực nàng:
“Muội muội muội! Ngực của muội đâu rồi?!”
“Đúng vậy, ngực ta đâu nhỉ?”
Nàng giả vờ hoảng hốt, sau đó không nhịn được mà cười khúc khích:
“Cắt bỏ rồi!”
Ta cuống lên, nhào tới nắm chặt vai nàng:
“Sao có thể cắt đi chứ?!”
Nàng cười ha hả, bỗng lại vươn tay bẹo má ta:
“Ý nhi tỷ tỷ đáng yêu quá đi!”
Ta đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, một hồi sau mới lắp bắp nói:
“Muội… muội không phải nữ nhi sao?”
Nàng gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Ừm.”
Ta không nghĩ nổi nữa, bèn chui vào chăn, trong đầu hỗn loạn thành một mớ bòng bong.
Ta mù à? Mọi người cũng đều mù hết à?