Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thanh mai trúc mã của ta từ chiến trường trở về lại mang theo một nữ tử.
Ta liếc mắt ra hiệu cho ám vệ:
“Giải quyết nàng ta đi.”
Kết quả, đêm ấy ta nhận được tin thanh mai trúc mã đột tử.
1
“Lão nương bảo ngươi xử lý đóa bạch liên kia, ngươi ngươi ngươi…”
Ta tức đến run tay.
Cũng chẳng phải ta quá yêu thích cái tên Cố Minh Uyên ấy, nhưng ít ra hắn cũng là vị hôn phu danh nghĩa của ta.
Rong ruổi trên chiến trường hung hiểm đến thế hắn còn chẳng sao, vậy mà chỉ mới gặp ta một lần, liền… mất mạng?
Cứ thế mà đột tử?
Ngày mai cả kinh thành sẽ đồn rằng ta khắc phu mất!
Nếu không phải nam nhân trước mặt có bộ dáng quá đoan chính, ta thực sự sẽ nghi ngờ là hắn cố tình.
Không, dẫu cho hắn mang vẻ quân tử, mặt không đổi sắc thì ta vẫn phải nghi ngờ!
“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta, giờ mới biết sợ nên không dám nhìn ta nữa à?”
Là chột dạ phải không?
Lúc giết người thì nhanh tay dứt khoát, chẳng do dự chút nào.
Hắn ngẩng đầu, nhưng lại không nhìn ta.
Thực sự ta chẳng làm gì được hắn, dù gì cũng là người do phụ hoàng ban cho nên chẳng thể tùy tiện xử phạt.
“Ngươi thật là… lòng dạ sắt đá, cố chấp không thông…”
Ta càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Ban đầu đã thương lượng với phụ hoàng xong xuôi, đợi tới ngày thành thân sẽ kiếm cớ đổi người.
Kết quả, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này,
Ta còn lấy ai được nữa.
Niềm bi phẫn trào dâng, ta bước nhanh đến gần hắn, kiễng chân ngẩng đầu túm lấy cổ áo hắn.
“Nếu lão nương ta không gả được thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Nam nhân cao lớn bất ngờ cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ nghiêng sát lại gần.
Tim ta bỗng chốc đập lỡ một nhịp.
Thanh âm hắn vẫn như mọi khi, dịu dàng mà pha chút bất đắc dĩ.
“Biết rồi, tiểu công chúa của ta.”
“Giờ có thể cho ta về nghỉ chưa? Giết người cũng tốn sức đấy.”
2
Ám vệ là người phụ hoàng ban cho ta, từ khi ta mới biết nhớ đã thấy hắn rồi, tính ra đến nay cũng mười hai năm.
Lúc mới gặp, hắn vẫn là một thiếu niên trắng trẻo tuấn tú, chỉ cao hơn ta một chút.
Phụ hoàng bảo ám vệ phải được bồi dưỡng từ nhỏ mới trung thành tuyệt đối.
Hắn không có tên, phụ hoàng gọi hắn là “Thập”.
Ta thấy gọi vậy phiền phức nên khi ở riêng thì gọi thêm họ ta vào.
Gọi là Thẩm Thập, đồng âm với “thẩm thời độ thế”.
Ta là thời cơ của hắn, cũng là thế cục của hắn.
Mọi quyết định đều phải lấy ta làm trọng.
Vậy nên, hắn đã giết phò mã của ta rồi còn muốn đi nghỉ?
Không có cửa!
“Người đi chẻ củi đi, ta lạnh, muốn nhóm lửa sưởi ấm.”
Thẩm Thập nhìn ta, hàng mi thanh tú thoáng vẻ nghi hoặc.
“Hôm qua trang trại dưới chân kinh thành đã đưa tới sáu xe than.”
Ý là còn chưa đến mức nghèo tới mức phải dùng củi.
Chậc, đầu óc giờ xoay nhanh nhỉ.
Vậy lúc giết người đêm qua sao không động não một chút?
“Ta mặc kệ, hôm nay bản công chúa cứ muốn sưởi bằng củi.”
Thẩm Thập trầm mặc.
Ta không muốn nhường, cứ nhìn hắn chằm chằm.
“Thẩm Thập.”
Ta cao giọng gọi tên hắn.
Hai năm nay Thẩm Thập càng lúc càng không nghe lời, khiến ta có cảm giác mất kiểm soát đầy khó chịu.
Thẩm Thập cuối cùng cũng chịu khuất phục, có phần luống cuống mà dời ánh mắt đi.
“Biết rồi, đi ngay đây.”
3
Thẩm Thập đi chẻ củi, ta nhân lúc này dạo bước trong hoa viên một vòng.
Tháng mười một, phần lớn cành cây đều trơ trọi trụi lá.
Chỉ có một bụi thu hải đường ở góc vườn vẫn nở rộ hồng phấn rực rỡ suốt bốn mùa.
Ta chạm vào cánh hoa mềm mại, khi cúi xuống liền thấy một cục lông đen nho nhỏ.
Tiểu tử ấy kêu hai tiếng “meo meo” với ta.
“Lại đây, đồ hung dữ kia không có ở đây.”
Cục bông đen đứng lên, vội vã lê đôi chân ngắn tũn chạy tới.
Thẩm Thập không cho ta đụng vào nó, hắn bảo mèo hoang dễ cào người.
Ta chẳng thấy thế, nó đã vào phủ công chúa ta rồi thì là mèo của ta.
Còn nói gì mà hoang hay không hoang nữa.
Vừa bế mèo lên, ta chợt nghe thấy tiếng nữ nhân tranh cãi ngoài tường viện.
Ta dựa vào thân cây cạnh tường, ba bước leo lên đầu tường.
Bên ngoài là hai nha hoàn của phủ công chúa, đối diện họ là một nữ tử áo trắng.
“Chắc chắn là các ngươi làm! Không thì ca ca ta sao lại chết đột ngột như thế!”
Nàng ta như phát điên phát dại, gương mặt thanh tú đầy căm phẫn.
“Các ngươi lộng quyền, chẳng qua chỉ vì ca ca ta nhìn ta thêm một cái liền ra tay độc ác như vậy.”
“Một công chúa của một nước lại mang lòng dạ rắn rết, bụng dạ hẹp hòi như thế, Thẩm quốc ta phải lấy đó làm nhục!”
Ta không thấy rõ vẻ mặt của nha hoàn quay lưng lại với ta, nhưng đoán chắc là nàng đang giận dữ lắm.
Dù sao ta vẫn đối đãi với hạ nhân rất tốt, ai ai cũng biết.
Quả nhiên, ngay sau đó, họ liền lên tiếng đầy chính nghĩa:
“Đúng vậy! Nàng ta thật sự xấu xa vô cùng!”
Phải đấy, ta thật sự rất xấu…
Khoan đã.
Cái gì…?
4
Mấy người kia kẻ xướng người hoạ khiến dân chúng từng nhóm từng nhóm tụ tập lại.
Ta thấy rõ ánh nhìn độc ác xen lẫn khoái trá lướt qua mắt đóa bạch liên kia.
Chết tiệt, hai nha hoàn đó… là nội gián phải không?
Không thể sai được!
Hai người kia còn đang thao thao bất tuyệt, giọng điệu ấy đúng là đau thương thống thiết, dù chẳng nhìn sắc mặt cũng đủ khiến lòng người lay động.
“Công chúa dù sao cũng là trời của chúng nô tì, chịu vài roi cũng là phải đạo thôi.”
Một người vừa nói vừa vô tình kéo tay áo để lộ ra những vết thương chằng chịt trên cánh tay.
Có vết còn đang rớm máu, đỏ au đến gai mắt.
Dân chúng xung quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Ta cũng hít vào một hơi – vì sự vu khống này mà chúng thật sự dám xuống tay.
“Chúng nô tì thì không sao, nhưng ai ngờ công chúa ngay cả phò mã cũng dám ra tay giết.”
Đóa bạch liên kia rưng rưng lấy tay áo chấm nước mắt.
“Ca ca đáng thương của ta… Cố ca ca ôn hoà nhân hậu như thế…”
“Nô tì thật không hiểu nổi, Cố tướng quân tốt đến vậy, vì sao công chúa lại ngày ngày lui tới Nam Phong quán.”
Một nha hoàn khác tiếp lời:
“Chẳng phải vì tên tiểu bạch kiểm bên cạnh công chúa đó sao? Ngày ngày bám riết không rời, tám phần là hắn xúi giục.”
Câu chuyện… coi như cũng có đầu có đuôi rồi.
Chỉ là, kẻ xúi giục chính là ta, còn người ra tay mới là tên tiểu bạch kiểm ấy.
Khụ, cái gì mà Nam Phong quán, gì mà tiểu bạch kiểm?
Chó má thật, đồn đại cũng đừng có bịa quá đáng như thế chứ!
“Các ngươi không biết đâu…”
Nha hoàn kia vẫy tay ra hiệu cho dân chúng ghé lại gần.
Dân chúng liền chụm đầu vào nhau, còn nàng ta hạ giọng thần bí:
“Người kia dáng dấp cao ráo, da trắng mịn sạch sẽ, khí chất lạnh lùng, đứng đó thôi mà cứ như tiên nhân hạ phàm.”
“Thân hình cũng đẹp, mông cong eo nhỏ, vừa nhìn đã biết có lực. Khiến công chúa nhà chúng ta mê đến hồn xiêu phách lạc.”
Chuyện này… có chút hoang đường rồi đấy.
Ta không kìm được nữa, đầu óc bắt đầu hình dung hình ảnh.
Mông… hình như đúng là có chút cong thật…
Lần trước khi dạy ta cưỡi ngựa, hắn có thể một tay kéo ta lên ngựa – nói hắn “eo lực” cũng không sai.
Ta giơ tay ra ước lượng theo trí nhớ, chậc, trước giờ ta chưa từng để ý.
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
“Công chúa nghe đủ chưa?”
Vẫn là thanh âm ôn nhu ấy, nhưng nay lại mang theo một tia lạnh lẽo khiến ta giật bắn người.
Ta theo phản xạ nhảy lên phía trước, nhưng vì không chú ý nên cả người lẫn mèo cùng rơi khỏi tường.
“Bốp” một tiếng, ta ngã sấp mặt, tứ chi chổng lên trời.
Khi ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ta trân trối.
Cảm ơn lời mời, ta… không muốn sống nữa.