Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Trải nghiệm bị người nói xấu sau lưng, rồi rơi từ trên tường xuống ngay trước mặt họ… chỉ có thể dùng một từ: Gà bay chó sủa.

Dân chúng bị câu chuyện vừa rồi hù doạ, thấy ta lăn từ trên tường xuống thì ngẩn người mất một khắc, sau đó liền kêu la rồi giải tán tứ phía.

Còn lại ba người như hoá đá đứng đó.

Ta thu lại vẻ mặt đau đớn, đứng dậy bày ra dáng vẻ công chúa.

 “Trói ba kẻ này lại, đưa về phủ thẩm tra xem là ai đứng sau chỉ thị.”

Thẩm Thập lần này không trái lời ta, hắn yên lặng tiến lên đánh từng người một, sau đó gom cả ba lại như khiêng bao tải rồi vác về phủ.

Ta thong dong đi sau hắn bằng cổng chính.

Ánh mắt không kìm được rơi vào vòng eo thon gọn lộ ra dưới lớp võ phục kia.

Vì hắn đang vác ba người nên bước chân có phần nặng nề hơn thường ngày.

Eo dưới… ừm, hơi nghiêng trái, lại hơi nghiêng phải.

Lạy Phật, ta đang nhìn cái gì thế này!

Hoá ra ta cũng chẳng phải người đàng hoàng gì…

Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt ta lại như bị dính chặt vào vòng eo ấy, không dời đi nổi.

Bước chân Thẩm Thập chợt khựng lại.

Ta không để ý mà đâm thẳng đầu vào lưng hắn.

Vốn cũng chẳng sao, nhưng theo phản xạ, ta lại ôm lấy eo hắn.

Trong lòng còn lặng lẽ cảm thán:

Quả nhiên, đường nét cơ bắp hoàn mỹ, sức mạnh bùng nổ đúng chuẩn.

“Ôm đủ chưa?”

6

Thẩm Thập đúng là đồ nhỏ nhen.

Chỉ vì ta ôm hắn một cái mà hắn thẳng tay nhốt mèo của ta ngoài cửa.

Tiểu Hắc cũng thật ngốc, người ta không cho ngươi đi cửa chính thì thôi đi, nhưng ngươi là mèo cơ mà, không biết trèo tường, men theo lối nhỏ mà vào sao?

Cùng lắm thì chui qua ổ chó cũng được mà!

“Ta muốn ăn bánh hoa quế ở đầu phố phía Đông.”

Không ai đáp lời.

Ta đổi tư thế nằm trên giường, rên rỉ kêu than.

“Còn muốn ăn chân giò kho nhà thím Lý.”

Vẫn không ai thèm để ý.

Ta lớn giọng hơn.

“Ôi chao, sắp đói chết mất rồi~”

“Ta phải tự ra ngoài mua thôi, tiện thể ngắm mỹ nam một chút.”

Vừa dứt lời, trước mắt ta liền hoa lên một cái.

Không biết Thẩm Thập từ xó xỉnh nào đột ngột xuất hiện.

“Công chúa còn muốn gì thì nói một lượt luôn đi.”

Ta liếc hắn mấy cái, nhỏ giọng nói:

“Còn muốn một con mèo đen trên lưng có chút lông trắng.”

Sắc mặt Thẩm Thập chẳng tốt chút nào, vẫn là lạnh băng.

Nhưng hắn không nói gì nữa, chỉ quay lưng đi ra ngoài.

Chân trước hắn vừa rời khỏi, chân sau phụ hoàng liền bước vào.

Vừa vào đã vứt bỏ vẻ nghiêm trang trước mặt người ngoài, vẻ mặt đầy phấn khởi hỏi ta:

“Là ai làm?”

Ơ… sao lại chẳng giống kiểu đến để hỏi tội chút nào thế?

Ta thật thà trả lời:

“Là Thẩm Thập.”

Nhưng ta lại vô thức biện hộ giúp hắn:

“Cũng không thể trách hắn, là nữ nhi không nói rõ.”

Phụ hoàng vỗ vai ta:

“Tốt! Trẫm biết ngay thằng nhóc ấy có bản lĩnh.”

Hửm?

Phụ hoàng ngồi xuống trước bàn nhỏ, cầm một miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói ú ớ.

“Thằng nhãi nhà họ Cố chẳng có lòng tốt gì đâu. Phụ thân hắn đang có quyền thế lớn, suốt ngày chỉ mưu toan phản loạn.”

“Giờ thì hay rồi, tuyệt hậu luôn.”

Ta run lên bần bật:

“Vậy… lúc người ban hôn cho con, chẳng phải còn khen hắn tuấn tú nho nhã, bảo rằng hai đứa lớn lên cùng nhau, sau này dễ bề chăm sóc sao?”

Người phẩy tay:

“Toàn là lời ngoài miệng thôi, chốn quan trường chẳng thiếu gì lời sáo rỗng.”

“Nếu không nhờ con đính hôn với hắn thì lão hồ ly nhà họ Cố kia còn giấu đuôi cáo đến bao giờ còn chưa biết.”

Ta ít nhiều cũng vì hai chữ thanh mai mà cảm thấy xót xa.

Phụ hoàng kéo ta lại gần, bàn tay dày dạn vết chai sạn xoa mặt ta, hơi thô ráp.

“Con nghĩ gì thế? Con với mấy thiếu gia thế gia trong kinh chẳng phải ai cũng là thanh mai trúc mã đó sao?”

“Hồi nhỏ, ai là người cứ nằng nặc đòi được chơi với tiểu ca ca đẹp trai, còn Cố Minh Uyên chẳng phải từng đẩy con xuống nước sao? Nếu không nhờ Thập thì con đã chết đuối rồi.”

Cũng đúng.

Ta gạt đi mấy tia cảm xúc thương xót bi sầu trong lòng.

Lại nghe phụ hoàng nói một câu đầy cảm khái.

“Tuế Tuế à, dù sinh ra trong hoàng tộc nhưng lòng con vẫn còn quá mềm yếu.”

Người ôm ta vào lòng, thở dài.

“May là mấy huynh trưởng của con đều ngoan ngoãn, bằng không nếu xảy ra tranh đoạt hoàng vị gì đó… thì Tuế Tuế của trẫm biết làm sao bây giờ.”

7

Phụ hoàng còn có quốc sự cần xử lý, lần này người tới chỉ để trấn an ta rằng không cần lo lắng, dù làm gì cũng đã có người chống lưng cho ta.

Ta thầm nghĩ, nếu theo lời người mà suy ra, dù ta có nuôi cả phủ đầy nam sủng thì phụ hoàng cũng không trách phạt ta nửa câu.

Ta chắp tay làm dấu niệm một câu A Di Đà Phật.

Trên chữ “sắc” có dao, chớ nên tùy tiện mà vướng vào.

Lúc này cửa lại bị đẩy ra, hiếm thấy thay, Thẩm Thập đi từ cửa chính vào.

Theo sau hắn là nha hoàn Tiểu Đào.

Khóe mắt Tiểu Đào giật liên hồi, càng nhìn ta càng thấy có điều kỳ lạ.

Cho đến khi Thẩm Thập đặt vật gì đó lên bàn rồi xoay người nhìn nàng.

Tiểu Đào mới khổ sở mở miệng:

“Công chúa, người mau nghĩ cách đi ạ…”

“Sao vậy? Bên ngoài lại có kẻ nói xấu ta à?”

Tốc độ lan truyền tin đồn thật nhanh, xem ra dân chúng đang sống rất yên ổn.

Tiểu Đào không muốn nói nhưng bị ánh mắt Thẩm Thập ép tới phát khóc.

“Bên ngoài đều đồn… đều đồn…”

Mặt nàng bỗng ửng hồng.

Ta chợt thấy bất an.

“Đồn cái gì?”

Nói nhanh đi chứ, gấp chết được!

“Đồn rằng công chúa nuôi một tên mặt trắng.”

À, chuyện này cũng bình thường mà.

“Còn đồn rằng tên đó mông to, dễ sinh nở, hiện giờ đã có thai rồi.”

Ừm ừm, mông to…

Mông… dễ sinh… có thai rồi?!

Ta thề với trời.

Kẻ “có thai” – Thẩm Thập lúc này đang đứng tựa bên cửa sổ,

Tay buông thõng cầm theo một thanh đoản đao.

Đôi mắt phượng không chớp, thẳng tắp vào nhìn ta, chẳng rõ là đang nghĩ gì.

Thông thường, ánh mắt này là… chuẩn bị giết người!

Khốn thật.

“Không đúng, đàn ông… sao có thể chứ?”

“Không có ai ngăn tin đồn này lại à? Mọi người đều tin thật sao?”

Tiểu Đào oa một cái, khóc ra thành tiếng.

“Nô tì cũng không biết nữa, người ta đều nói công chúa có thiên phú dị bẩm, để một tên mặt trắng mang thai thì có gì là không thể…”

Thẩm Thập đột nhiên mở miệng:

“Ra ngoài.”

Ai ra ngoài? Ta có thể đi không?

Tiểu Đào như được đại xá, “vèo” một cái đã biến mất.

Ta cũng chạy theo, vừa tới cửa đã bị hắn kéo ngược trở lại.

“Công chúa chạy cái gì?”

Giọng hắn vang ngay bên tai, mang theo âm điệu trầm thấp.

“Chuyện hôm nay, ít nhất phải cho vi thần một lời giải thích.”

8

“Không phải đâu, là thế này này…”

Ta gỡ tay hắn ra.

“Ngươi thả ta ra trước đã, ta phải xem xem lời đồn rốt cuộc xuất phát từ đâu,

 có như vậy mới nghĩ được cách giải quyết, ngươi nói có đúng không?”

Thẩm Thập đứng sát ta quá, ta vừa xoay người liền bị hắn khẽ kéo vào lòng.

Trên người hắn mang theo hương thảo mộc tươi mát, ta khẽ ngửi, lại thoang thoảng mùi tanh ngọt.

Máu ư?

Ta ngẩng đầu định nhìn hắn, lại bị hắn đưa tay che lấy mi mắt.

Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhưng kế đó lại có thứ gì đó mát lạnh chạm nhẹ vào môi ta.

Cảm giác ấy đến trong chớp mắt rồi rời đi.

Khi hắn bỏ tay xuống, ta thấy rõ đôi mắt của hắn, trong ấy phản chiếu một ta đầy kinh hoàng và ngơ ngác.

“Ngươi…”

Ta đứng nửa ngày cũng không nói tiếp được câu nào.

Chuyện quái gì vậy?

Tùy chỉnh
Danh sách chương