Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta… bị chính ám vệ của mình hôn một cái?
Cái này… cái này chẳng phải trái với luân thường đạo lý sao?
Thẩm Thập vẫn kề sát ta, vòng tay ôm lấy nhưng không nói lời nào.
Đôi mắt phượng kia như đang trầm tư, dường như đang cẩn thận dò xét phản ứng thật sự của ta.
Hắn trấn tĩnh đến mức khiến ta hoài nghi, phải chăng người làm ra chuyện kinh thiên động địa này không phải hắn.
Tâm trí rối bời của ta dưới ánh nhìn ấy dần bình ổn trở lại.
Ta đưa tay lau khoé miệng, cũng bình thản lên tiếng:
“Nói thật đi, là ngươi giết nhầm người mới khiến đóa bạch liên kia chạy ra ngoài làm ầm lên.”
“Nếu Cố Minh Uyên còn sống, nàng ta làm gì rảnh mà lắm chuyện như thế.”
“Nói cho cùng, tất cả đều là do ngươi sai, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai chúng ta.”
“Ngươi sai, còn ta là người chịu vạ.”
Thẩm Thập dường như bị ta thuyết phục, hắn đứng thẳng dậy, buông ta ra khỏi vòng tay kìm giữ.
Ta càng nghĩ càng giận, cái tên này ở trong bóng tối lâu quá nên quên hết quy củ phép tắc rồi sao?
Hành động lại vô lễ như thế?
Nếu ở bên ngoài thì chính là kẻ phụ tình, là cường đạo trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
Không, ngay cả trong phủ công chúa cũng là vậy!
“Tiểu Đào!”
Ta lớn tiếng gọi ra ngoài.
Tiểu Đào lập tức đẩy cửa với động tác nhanh như chớp.
“Lôi hắn ra cho ta…”
Ta chỉ vào Thẩm Thập:
“…ra sau nhà, nhốt vào phòng củi, đứng đó tự kiểm điểm.”
Mặt mày Tiểu Đào méo xệch:
“Công chúa, nô tì không đánh lại hắn đâu ạ…”
Nói năng vớ vẩn.
“Nếu hắn dám kháng lệnh thì đêm nay ta sẽ tâu phụ hoàng đưa hắn đi luôn!”
Thật là… muốn tạo phản sao!?
9
Tuy miệng nói thế nhưng cuối cùng ta vẫn mềm lòng.
Dù không hiểu rõ vì sao tên kia lại đột nhiên hôn ta một cái, nhưng ta cũng không thể tố hắn với phụ hoàng.
Bằng không Thẩm Thập chắc chắn không giữ được mạng.
Thấy ta bực bội, Tiểu Đào lúc ăn tối len lén nói mình đã nhìn thấy.
Thấy gì cơ?
“Thì là…”
Tiểu Đào ấp úng, mặt đỏ lên.
“Thấy Thập… hôn người ấy ạ. Lúc đó cửa chưa đóng kỹ, nô tì lại sợ công chúa bị hắn đánh thật…”
“Cho nên, chỉ dám hé mắt nhìn qua khe cửa… vừa vặn liền…”
Được rồi, vậy mà ngươi còn không xông vào cứu ta?
Miệng nói nghe vẻ đầy nghĩa khí.
Ta càng giận hơn.
Thẩm Thập cái đồ chết tiệt, hôn người ta một cái rồi không nói lời nào.
Thế là sao hả?
Thật sự giống tin đồn bên ngoài lắm rồi…
Một lần mang thai là ngu ngốc ba năm?
Ta đọc không ít thoại bản, chuyện nam nữ cũng hiểu sơ sơ.
Thẩm Thập đột nhiên hôn ta, có ba khả năng:
Thứ nhất, là… thích ta.
Thứ hai, trong lòng hắn có một bóng hình bạch nguyệt quang nào đó, mà ta trong khoảnh khắc ấy lại rất giống nàng khiến hắn nhận nhầm, khó lòng kiềm chế.
Thứ ba, đơn giản là đầu óc có vấn đề.
Thẩm Thập từ nhỏ lớn lên bên ta, khi ta học cầm kỳ thư họa, hắn cũng ngày ngày huấn luyện trong cung.
Lại vì thân phận ám vệ nên gần như chưa bao giờ rời khỏi ta.
Ngay cả lúc ta ngủ, hắn cũng đứng canh gác bên ngoài hoặc ở phòng gần đó.
Trong thời gian ấy, hai ta chưa từng tách rời nhau.
Mà khi mới gặp nhau, hắn mới sáu bảy tuổi?
Biết quái gì về tình yêu chứ.
Loại trừ khả năng thứ hai.
Chỉ còn lại một và ba.
Suy đi tính lại, ta kết luận:
Tên tiểu tử này thầm mến bản công chúa rồi.
Ở chung lâu ngày sinh tình, hắn ẩn dấu sâu đến thế cơ à.
Nam nhân, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.
Ta bọc đĩa bánh hoa quế trước mặt bằng khăn tay rồi nhét vào tay áo.
“Đi, đi xem thử cái tên kia thế nào.”
Tiểu Đào ngẩn người, nhưng rồi tay chân lại nhanh nhẹn cực kỳ.
“Còn đĩa vịt quay này có mang theo không?”
“Mang! Mang cả đi.”
Bản công chúa mười lăm năm qua lần đầu tiên được người ta thổ lộ trắng trợn như vậy, sao nỡ lòng nào bạc đãi đối phương.
11
Ta đi nhanh, Tiểu Đào tạm thời không theo kịp.
Ta không cho ai canh chừng ngoài phòng củi, dù sao với bản lĩnh của Thẩm Thập, nếu hắn thực sự muốn trốn thì chẳng ai giữ được.
Bao năm nay, ta phạt hắn toàn dựa vào lương tâm hắn biết tự giác.
Còn chưa tới gần, ta đã nghe trong phòng vang lên giọng nữ mềm mại:
“Thẩm ca ca, sao huynh lại đứng xa muội thế?”
“Công chúa đó đúng là có lòng dạ rắn rết, Cố ca ca cũng nói nàng ta vừa già vừa xấu.”
“Huynh nói xem, hầu hạ một bà già như vậy thì có được lợi gì chứ?”
Hử?
Tên khốn Cố Minh Uyên còn từng nói vậy?
Tốt lắm, xem ra nỗi đau buồn thương cảm của ta đêm qua đều uổng phí cho hắn rồi.
Chết là đáng!
Ta nghiêng tai muốn nghe xem Thẩm Thập sẽ đáp lời thế nào.
Kết quả, một lúc lâu cũng chẳng thấy hắn lên tiếng.
Tiểu Đào đã đuổi kịp, ta ra hiệu cho nàng giữ yên lặng.
Trong phòng đột nhiên vang lên mấy tiếng động, giống như ai đó bị vấp trúng gỗ.
Ngay sau đó là tiếng khóc thút thít nũng nịu của đóa bạch liên kia:
“Thẩm ca ca, chúng ta từng gặp nhau từ nhỏ, trong hoàng cung đó mà.”
“Năm muội mười tuổi đã vô tình ngã xuống nước, là huynh cứu muội lên.”
Mười tuổi?
Trùng hợp thật.
Sáng nay phụ hoàng vừa nói ta cũng từng rơi xuống nước, chính Thẩm Thập là người cứu.
“Thẩm ca ca thật sự không nhớ muội sao?”
Giọng nàng ta càng lúc càng thê lương.
Tiểu Đào giận dữ, nàng giơ tay định đẩy cửa nhưng bị ta cản lại.
Cứ để ta xem thử, tiểu ám vệ của ta sẽ trả lời thế nào.
“Không nhớ.”
Ồ, hai chữ lạnh băng.
Ừm, coi như tên nhóc này biết điều.
“Thẩm ca ca chưa từng gặp muội sao? Huynh nhìn muội một cái đi mà.”
“Muội không tin, ánh mắt huynh không thể vô cảm như vậy, huynh nhìn muội đi!”
Chậc, có gì đó sai sai.
“Chưa từng gặp.”
Vẫn là ba chữ lạnh như băng.
Tốt lắm, hôm nay cho hắn qua cửa.
Ta phất tay với Tiểu Đào, ra hiệu: Thả hắn ra đi.
Ai ngờ vừa mở cửa, chúng ta liền thấy hai người trong phòng tạo thành tư thế… kỳ dị vô cùng.
Bạch liên kia chỉ có một chân chạm đất, còn một chân như vừa được rút khỏi eo Thẩm Thập,
Tay kia thì khoác lên vai hắn, ngón tay mềm mại như cành hành non, trông đầy vẻ nũng nịu.
Thấy ta bước vào, nàng ta theo phản xạ khẽ co tay lại, lực đè trên vai Thẩm Thập giảm đi chút ít.
Thẩm Thập khẽ rên một tiếng.
12
Hử?!
Cái gì thế này?
Thẩm Thập ngươi… rên cái gì?
Chết tiệt, mấy tình tiết sắc tình trong đầu ta sắp không kìm được mà thoát ra rồi.
Không phải, bây giờ không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện đó!
Thẩm Thập đẩy người ra.
Lực mạnh đến mức đóa bạch liên suýt chút nữa bị ném ra ngoài cửa sổ.
Nữ nhân nào bị bắt gian tại trận, còn bị đẩy ra đầu tiên thì chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Tiểu Đào nhìn hắn rồi lại nhìn ta như đang hỏi: “Còn thả nữa không?”
Tất nhiên là không thả.
Nhưng phải nhốt riêng ra.
Lỡ đâu ta lơ là chút, hai người bọn họ đã… có con luôn rồi thì sao.
Thẩm Thập tiến lại gần ta hai bước.
Người làm sai là hắn nên ta chẳng có gì phải sợ, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Kết quả, hắn lại tiếp tục bước thêm hai bước, đến trước mặt ta – rồi ngã thẳng xuống.
Hắn cao hơn ta cả cái đầu, ngã kiểu này suýt chút nữa đè chết ta luôn.
Được rồi, thế là ngươi định giết người diệt khẩu sao?
Chuyện tình không thành thì muốn kết thúc bằng cái chết chung à?