Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Ta đâu có phải chủ tử cố chấp đến thế.

Ngươi có tình mới thì có tình mới, cũng chẳng cần phải giết ta diệt khẩu!

Nhưng cái hôn kia… không thể cho qua dễ thế được.

Ít nhất phải để da thịt hắn ăn chút đau đớn.

Đầu óc ta vẫn đang hỗn loạn với đống suy nghĩ đủ hình đủ dạng.

Tiểu Đào vội vàng đỡ lấy hai chúng ta.

“Công chúa!” nàng kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Hắn nóng quá!”

Nóng?

Ta thử đưa tay chạm vào rồi chợt hít vào một ngụm khí lạnh – đúng là nóng thật.

Sờ thêm lần nữa.

Trời ơi, độ này mới vào cuối thu mà hắn sắp bị hầm chín tới nơi rồi!

“Nhanh! Mau truyền thái y!”

13

Thẩm Thập phát bệnh rồi.

Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn mười năm qua.

Quả thực là bệnh tới như núi đổ.

Hắn hôn mê suốt hai ngày liền.

Ta chẳng những không kịp tra hỏi tội hắn, còn phải bận bịu sắc thuốc, hầu hạ trong hai hôm đó.

Nói ra cũng thật nực cười.

Đại hoàng huynh tổ chức một buổi yến thưởng cúc, đại khái là để thể hiện sự quan tâm tới bá quan.

Ngoài đám quan viên ở kinh thành, huynh ấy còn gửi một lượng lớn vật phẩm giữ ấm cho các địa phương, nhất là biên cương.

Buổi yến lần này, nhân vật chính ngoại trừ đại hoàng huynh thì chính là ta.

Phụ hoàng bận rộn chính sự không thoát thân được, vừa ngẩng đầu khỏi đống tấu chương đã sai Phúc công công truyền lời:

“Đi, bảo nó đi đi. Kinh thành có bao nhiêu nam tử tốt đều tụ họp ở yến tiệc, cứ yên tâm chọn, chọn nhiều một chút cũng không sao.”

Nghe mà xem.

Ta nghe Tiểu Đào bẩm lại mà chỉ biết tặc lưỡi mấy tiếng.

Phụ hoàng ta thật có tố chất làm hôn quân.

Tuy Thẩm Thập đã hạ sốt, nhưng vẫn còn lơ mơ.

Ta không để hắn theo, dù gì cũng chẳng phải long đàm hổ huyệt gì.

Ngoài phủ công chúa của ta ra thì phủ Thái tử của đại hoàng huynh chính là nơi an toàn nhất kinh thành.

Đừng nói đến thích khách, không có lệnh thì đến ruồi cũng khó bay vào.

Ta chọt chọt vào mặt Thẩm Thập:

“Ta ra ngoài tìm nam nhân đây, không cần ngươi nữa đâu.”

Trên mặt hắn vẫn còn mang vẻ bệnh tật, đuôi mắt mờ mờ như bị sương phủ, đỏ au ướt át.

Hắn nắm lấy tay ta, khàn giọng nói:

“Ta theo người cùng đi.”

Ta vỗ vỗ hắn, thấy lòng hơi dịu lại:

“Có lòng là tốt rồi, chi bằng ở nhà nghĩ kỹ xem, chờ ta về thì cho ta một lời giải thích thỏa đáng.”

Thẩm Thập biết ta cần lời giải thích gì.

Hắn ngồi dậy khoác ngoại bào:

“Cùng đi cũng vậy, vẫn có thể nghĩ cách giải thích.”

Được thôi, là hắn tự đòi theo, đừng bảo ta hà khắc với thuộc hạ.

Vừa ra cửa thì nhìn thấy người đang đứng dưới kiệu có vẻ lạ mặt.

Ta bèn nhìn kỹ lại.

Chậc? Chẳng phải là đóa bạch liên kia sao?

Giờ phút này nàng ta đang bưng cái ghế nhỏ, đứng nghiêm chỉnh chờ ta lên xe.

Ta nheo mắt lại:

“Nhốt nàng ta lại cho ta.”

14

Vì không vội vã nên xe ngựa đi rất chậm, gần như không xóc nảy.

Trong xe trải đệm, khắp nơi đều êm ái mềm mại.

Thỉnh thoảng nó lại rung lên một chút, chẳng khác nào cái nôi.

Ta ngẫm nghĩ, đóa bạch liên kia cũng thật có bản lĩnh.

Giống như lúc nàng ta đột nhiên tiếp cận Cố Minh Uyên vậy.

Vài ngày trước còn định dụ dỗ Thẩm Thập.

Giờ thì lại đến gần ta.

Thế nào? Nghĩ công chúa chưa từng xem cung đấu trong thoại bản hả?

Không cần nhìn cũng biết nàng ta không phải người tốt.

Người điều tra nói nàng ta là người vùng biên ải, lẫn trong đoàn thương nhân.

Có khả năng là gián điệp của địch quốc không?

Xe ngựa lại lắc một cái, ta không ngồi vững, khi nghiêng người đụng phải vật gì cứng cứng.

Quay đầu lại mới nhớ trong xe còn có Thẩm Thập.

Ta chậm rãi đưa ánh mắt từ lồng ngực hắn lên mặt.

Đôi mắt phượng ướt át kia giờ đã khô ráo, chỉ còn chút đỏ ở đuôi mắt.

Vẻ lạnh nhạt xưa nay dưới ánh đỏ ấy lại thêm phần mị hoặc lòng người.

Hắn như tiên trên trời mây khẽ cúi mình, nhiễm chút tục khí nhân gian.

Ta liếm môi, to gan lớn mật ghé lại hôn nhẹ một cái.

Lêu lêu… Đắng quá.

Tên này còn mang mùi thuốc trong miệng.

Thật là tính sai, sớm biết vậy thì nên để hắn uống thuốc sau.

Thẩm Thập nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.

Trong không khí im lặng ngột ngạt này, ta là người lên tiếng trước:

“Nhóc con này, ngươi thích ta lâu rồi đúng không?”

Ta tự thấy mình nói rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng tim đã đập như trống trận.

Tên này mà dám phủ nhận thì ta sẽ đá hắn xuống xe để hắn tự mình đuổi theo sau!

Hương thuốc nồng hơn, hắn đưa tay lạnh như băng chạm vào môi ta, dường như muốn hôn lần nữa.

Nhưng cuối cùng chỉ dán nhẹ lên má ta như một con thú nhỏ non nớt.

Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn, dịu dàng cất lên:

“Phải. Ta thích người.”

“Mười hai năm nay, đều thích người.”

15

Ta luống cuống nhảy xuống xe ngựa.

Cái gì mà mười hai năm đều thích ta.

Thật sự… quá mất mặt rồi!

Tên này đang tỏ tình sao? Thật vậy chứ?

Sao ta cứ cảm thấy như hắn đang dùng dao sắc bọc đường vậy?

Ta đi quá nhanh, đến mức còn đụng phải người phía trước.

Khi liếc mắt nhìn sang – ô hô, chẳng phải phụ thân của Cố Minh Uyên đó sao.

Tên già mắt nhỏ răng chuột này đang nhìn cái gì thế?

Sau lưng ta còn gì đâu?

Đóa bạch liên?

Tiếc nhỉ, ta nhốt nàng ta lại rồi.

Ta lướt qua ông ta rồi đi thẳng đến vị trí bên dưới đại hoàng huynh.

Không ít triều thần âm thầm đánh giá ta.

Lần đầu tiên ta bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cũng thấy hơi là lạ.

Đại hoàng huynh đích thân đón ta, mở miệng câu đầu tiên đã là:

“Thập thật sự mang thai rồi à? Sao muội không ở nhà chăm sóc hắn?”

“Những phò mã còn lại để ta chọn giúp rồi đưa thẳng vào phủ cũng được.”

Câu nói kinh hãi thế tục này suýt chút nữa làm ta nghẹn chết.

“Xin miễn cho! Tin đồn nên chấm dứt ở người có đầu óc tỉnh táo, hoàng huynh à.”

Huynh ấy tặc lưỡi hai tiếng:

“Đáng tiếc.”

Tiếc gì?

Tiếc là tin đồn sai sao?

Tiếc là Thẩm Thập không mang thai được?

Ta thực sự cảm thấy… hài lòng với trí tưởng tượng của đám hoàng thân quốc thích này rồi đấy!

16

Yến tiệc thì cũng chỉ là ăn uống vui vẻ, thưởng hoa, rồi ngắm mỹ nhân khiêu vũ.

Trong phủ đại hoàng huynh có mỹ nhân do Tây Vực tiến cống.

Huynh ấy không ưa nữ sắc, nhưng lại chẳng thể trả về Tây Vực nên đành nuôi trong phủ, mỗi lần có yến hội liền gọi ra biểu diễn.

Có người nói huynh ấy không hiểu phong tình, huynh liền không khách khí mà mắng ngược lại:

“Thế nào? Ta mà ham mê tửu sắc thì ngươi thay ta xử lý công vụ chắc?”

“Thôi đi, với tầm mắt của ngươi, sớm muộn cũng báo hại dân chúng lầm than.”

Có thuộc hạ xin người đẹp đó, huynh ấy cũng từ chối.

“Trong nhà các ngươi, thê tử ai chẳng là mỹ nhân một cõi?”

“Không được nữa thì ra phố Đông, các cô nương ở đó ai không phải là do ngọc ngà sủng ái thành?”

“Suốt ngày cứ nhớ thương người ngoài, đúng là không ra gì.”

Phòng cháy, phòng trộm, phòng gián điệp – phải bắt đầu từ ta.

Nhưng mà…

Chính giữa sân khấu kia…

Ta nhìn kỹ một chút.

Hử? Là đóa bạch liên?

Không đúng, nàng ta làm sao mà lại lách vào được nữa chứ?

Ta thực sự phục sát đất rồi.

Đóa bạch liên cũng thấy ta, còn khiêu khích mà mỉm cười.

Ta liếc mắt khinh bỉ, gọi một tiếng: “Đại hoàng huynh.”

Chưa đến ba khắc, đóa bạch liên kia đã bị đưa xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương