Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Nàng ta trông có vẻ ngơ ngác, miệng còn lẩm bẩm:

“Không đúng… không đúng, hướng đi sai rồi, ta mới là nữ chính mà…”

Nói năng xằng bậy.

Hướng đi này mới là đúng đấy.

Ở phủ thái tử, nhân vật chính là hoàng huynh ta, rõ chưa?

Giống như ở phủ công chúa kia, chủ nhân là ta vậy.

Người không biết rõ vị trí của mình, ở nơi như kinh thành thường là kẻ chết sớm nhất.

17

Đại ca biết Thẩm Thập không có thai liền nhét cho ta ba công tử thế gia, nói kiểu gì cũng phải mang về.

Cả ba người đều phong nhã, tuấn tú vô cùng.

Chỉ có điều… đều hơi gầy.

Không hiểu đại ca có gu thẩm mỹ gì nữa.

“Đừng chê. Mấy người ở biên ải phải chờ đến Tết mới về, giờ trước hết muội cứ nhận mấy chàng thư sinh này đi đã.”

“Tết đến, huynh lại chọn cho muội vài vị võ tướng.”

A… cái này… ha… ha… ha.

“Vậy thật là… đa tạ hoàng huynh.”

Cuối thu, trời tối sớm.

Ta đi được nửa đường thì xe ngựa lại bị hỏng.

Bọn thích khách bỗng nhân cơ hội đó xông ra, ba vị công tử yếu đuối kia liền đồng loạt… chui vào lòng ta.

?

Xin lỗi, nhìn ta có giống người biết đánh nhau không?

Huống chi, kẻ tới để ám sát, người gần ta nhất mới là nguy hiểm nhất đấy, nghĩ sao mà nhào vô?

Ta tránh khỏi vòng tay ba người nhưng kiếm của thích khách đã đến sát bên.

Thẩm Thập từ chỗ tối bước ra, nhẹ nhàng đỡ kiếm bay ra một bên.

“Chà, chẳng phải nói ám vệ kia đang mang thai sao?”

“Sao lại đi theo được?”

Thôi xong.

Chẳng cần nhìn mặt Thẩm Thập, ta cũng biết tên thích khách kia xong đời rồi.

Trước sau ba lượt người đến.

Đám cuối cùng bị đánh chạy té khói, vừa chạy vừa gào lên:

“Không mang thai đâu! Huynh đệ mau chạy! Đừng tới nữa!”

Ta liếc nhìn nam nhân đang cầm đao đứng phía trước.

Rất có lý để nghi ngờ – đám thích khách cuối cùng được tha sống chỉ là để hắn… rửa sạch tin đồn.

18

Ta chờ Thẩm Thập về phủ để nghe hắn bày tỏ cụ thể chuyện thích ta.

Kết quả là hắn vừa về đã bặt vô âm tín.

Xem đi, xem đi, cái thái độ đó.

Quả nhiên, giữa người với người cần có khoảng cách.

Trong sân có một cái xích đu do chính tay Thẩm Thập làm, ta ngồi lên đấy đong đưa hai vòng, lòng cũng lặng lại để bắt đầu suy ngẫm.

Ta có thích hắn không?

Trước kia thấy đóa bạch liên chạm vào hắn, ta chỉ hận không thể lóc da nàng ta ra.

Tiếng ngã đụng đồ lúc ấy, chắc là do hắn tránh nàng ta mà vấp phải.

Về sau không né kịp, đúng lúc ta mở cửa nhìn thấy.

Phụ hoàng từng nói, thích một người là điều kỳ diệu.

Đó không phải chỉ là chuyện hợp tác sống chung.

Thích một người sẽ để tâm từng hành động, từng câu nói của đối phương.

Muốn mỗi giờ mỗi khắc đều nhìn thấy người ấy.

Không thể rời xa người ấy, cũng sợ người ấy rời xa mình.

Người ấy khác biệt với tất cả, từ khoảnh khắc xuất hiện đã là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh.

Trước khi Cố Minh Uyên chết, ta chưa từng thực sự nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Dù sao ta sinh ra đã đứng trên đỉnh quyền lực, ngoài việc lật đổ phụ hoàng để làm nữ đế thì ta chẳng còn mục tiêu nào cao hơn.

Phụ hoàng không câu nệ chuyện nam nữ.

Nếu ta có dã tâm và năng lực tương xứng thì người cũng có thể phế bỏ đại hoàng huynh mà truyền ngôi cho ta.

Ta muốn gì… là có thể đạt được.

Nam nhân trong thiên hạ đối với ta mà nói đều như nhau cả.

Sau này nếu phải gả, gả cho ai cũng vậy.

Bởi vì chỉ cần ta muốn, cái gọi là hôn ước kia liền vô nghĩa… ta muốn kiểu người gì cũng có thể vô tư mà giữ bên mình.

Thẩm Thập, Thẩm Thập…

Ta lặp đi lặp lại cái tên ấy.

Trong khoé miệng dần dâng lên vị máu tanh, ta lại bất giác nhớ về những chuyện ngày xưa.

19

Thuở nhỏ, Thẩm Thập giống ta, trắng trẻo, xinh xắn như tượng ngọc.

Khi ấy mẫu hậu còn sống, bà thường khen chúng ta là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Bà dẫn chúng ta đi thả diều, cùng nhau làm bánh hình mèo hình chó.

Phụ hoàng tuy ít khi tham gia, nhưng lúc ngẩng đầu khỏi tấu chương luôn mỉm cười nhìn theo.

Ai ai cũng nói ta là công chúa có phúc, sinh ra chốn hoàng gia mà được hoàng thượng sủng ái đến vậy.

Ai ai cũng nói Thẩm Thập có phúc, chẳng biết từ đâu ra mà được lớn lên bên cạnh ngọc nữ trong tay hoàng đế.

Ta khi đó không hiểu vì sao các lão nhân trong cung lại gọi hắn là tiểu ăn mày, hắn rõ ràng rất sạch sẽ.

Ngay cả bây giờ nhớ lại, ánh mắt hắn khi lần đầu gặp ta cũng vẫn trong sáng vô ngần.

Ta từ bé đã biết xem sắc mặt người khác.

Ta biết ai thật lòng với ta, ai chỉ tâng bốc giả dối.

Thẩm Thập ở cạnh ta kỳ thực không vui.

Nhưng hắn luôn chăm sóc ta cẩn thận.

Như thể ta không chỉ là châu báu của phụ hoàng mà còn là bảo vật của chính hắn.

Phụ hoàng chưa từng nói với ta về thân thế của hắn.

Nhưng có lần, ta tình cờ nghe một bà mụ trong cung kể lại.

Hắn là cháu của cựu Thượng thư bộ Binh triều trước.

Khi tổ phụ của ta đoạt thiên hạ, gia tộc hắn bị tru di.

Thẩm Thập là con thứ trong nhà, may mắn sót lại.

Phụ hoàng khi xuống phương Nam du ngoạn đã nhặt được hắn trên thuyền.

Thẩm Thập rất giỏi bắt cá, còn nghe lời hơn cả chim được huấn luyện của ngư dân.

Hắn biết làm sao để thoát ra khỏi bùn lầy, biết dưới dòng xoáy nào có cá lớn ẩn nấp.

Nhưng từ khi tới bên ta, ta chưa từng thấy hắn xuống nước nữa.

Hắn thậm chí còn sợ nước, như thể e ngại những ký ức bị sai khiến lúc còn nhỏ.

Năm ta ngã xuống nước, chính hắn đã cứu ta lên, sau đó hắn thì đổ bệnh nặng.

Ta liền khóc lóc bắt phụ hoàng sai người vây lại hết các hồ trong cung, rào chắn thêm hai tầng.

Khi ấy ta không cảm thấy gì.

Nhưng giờ nhớ lại, chắc hẳn là một dạng sợ hãi sự mất mát.

Có lẽ, từ sớm hơn rất nhiều, Thẩm Thập đã là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của ta.

Nếu không phải vì cái nụ hôn bất ngờ kia, chúng ta… có lẽ còn bỏ lỡ nhau thêm nhiều năm nữa.

20

Sau lưng bỗng có lực đẩy nhẹ nhàng vô cùng.

Tựa như ta được gió nâng đỡ, trong khoảnh khắc rơi chậm rãi ấy, ta rơi thẳng vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.

Thẩm Thập ôm lấy ta, đưa ra một chiếc hộp gỗ đàn cổ kính.

Hoa văn chạm trổ tinh xảo, hình dáng tinh mỹ đến tận cùng.

Những ngón tay thon dài của hắn khéo léo lật mở, khi dùng lực, gân xanh dưới da tay khẽ hiện lên.

“Cạch” một tiếng, ổ khoá mở ra.

Cùng lúc ấy ta ngửi thấy hương lạnh thoảng qua, cũng ngửi thấy mùi máu từ sau lưng hắn truyền tới.

Ta chau mày:

“Vết thương nứt ra rồi à?”

Hắn khẽ “ừ” một tiếng, rồi không nói thêm lời nào nữa.

Vết thương trên vai có từ đêm giết Cố Minh Uyên, Thẩm Thập bị hắn ta liều mạng phản kích mà để lại.

Trước đó đã dưỡng lành rồi.

Trong hộp gỗ đàn là một chiếc vòng tay ngọc trắng.

Loại ngọc hảo hạng nhất, dưới ánh trăng, nước ngọc trong suốt như nước, êm dịu không lời.

Ở giữa vòng có một vệt đỏ sẫm khiến cả chiếc vòng vốn thanh nhã lại tăng thêm vài phần quý khí.

Thẩm Thập nhẹ nhàng cầm tay và đeo vòng lên cổ tay ta.

…Ừm, vậy ra trong cái canh giờ không thấy mặt, hắn để đi chuẩn bị lễ vật này à?

Ta định xuống khỏi xích đu mà hắn không cho, ngược lại còn hôn lên má ta một cái.

Ta cũng muốn hôn lại, nhưng ngồi kiểu này mỏi cổ quá.

Vậy là nhân lúc Thẩm Thập không để ý, ta nhanh chóng nhảy xuống.

Chỉ là vừa quay người đã sững sờ.

Đêm nay ánh trăng sáng tỏ giúp người ta nhìn rõ ràng vô cùng.

Y phục trên người Thẩm Thập rách tả tơi, tóc tai cũng hơi rối loạn.

Ta vòng ra phía sau hắn, hắn lại xoay người tránh đi muốn giấu không cho ta thấy.

Ta trừng mắt:

“Đứng yên, đừng nhúc nhích.”

Những vết thương lớn nhỏ chằng chịt giao nhau sau lưng hắn giống như những lời đồn nhơ bẩn người ta từng dùng để bôi nhọ ta, nhưng chúng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đó là vết roi – những dấu tích do roi quất để lại.

Thẩm Thập trông có vẻ bất đắc dĩ.

Hắn bóp nhẹ mi tâm, thấy ta đỏ hoe mắt thì đành hạ giọng dỗ dành:

“Không đau lắm đâu, ta da dày thịt cứng.”

“Chỉ là thứ này vốn ở chỗ hoàng thượng, ta đã quyết tâm bày tỏ với người thì tự nhiên phải lấy về cho bằng được.”

Ta tức không chịu được.

“Thì ngươi nói với ta, ta đi lấy là được!”

“Sớm muộn gì cũng bị ngươi chọc cho chết mất.”

Ánh mắt Thẩm Thập nhìn ta như cách đây rất nhiều năm.

Ánh nhìn ấy ôn nhu, chuyên chú giống như dù thế gian này có bao la rộng lớn, nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình ta.

“Đây là trách nhiệm của ta, Tuế Tuế.”

“Niềm vui ngắn ngủi không thể làm ta thỏa mãn.”

“Ta muốn cùng người bách niên giai lão dưới ánh nhìn rõ ràng của thiên hạ.”

  1. Ngoại truyện – Thẩm Thập

Tuy Thẩm Thập là nhi tử của Thượng thư bộ Binh tiền triều nhưng xuất thân cực kỳ thấp kém.

Mẫu thân của hắn từng có người trong lòng, sau bị ép gả mà sinh ra hắn, vì thế trong lòng bà mang nặng nỗi nhục nhã.

Sau khi sinh hắn, bà chỉ để lại chiếc hộp gỗ đàn cùng chiếc vòng ngọc, ngoài ra không lưu lại gì thêm.

Thượng thư bộ Binh có rất nhiều con cháu, ngay cả thứ tình phụ tử hời hợt nhất cũng không đến lượt hắn hưởng.

Khi biết có đứa trẻ này vậy mà lại là con trai – ông ta cũng chỉ miễn cưỡng bố trí một tiểu viện rồi sai một lão bộc mù đến trông coi.

Hắn sống được thì coi như phúc lớn mạng lớn, không sống nổi thì cũng là định mệnh như vậy.

Lão bộc ấy nhân hậu, đối xử với tiểu Thẩm Thập hết lòng hết dạ.

Hắn không có tên, cái chữ “Thập” duy nhất cũng chỉ vì hắn xếp thứ mười trong số con thứ.

Lúc lão bộc qua đời, Thẩm Thập mới năm tuổi.

Hắn tự bán mình cho một gia đình ngư dân, đổi lấy hai lượng bạc vụn để làm lễ chôn cất cho lão nhân kia.

Vẻ ngoài hắn trắng trẻo xinh xắn như tượng ngọc, ngư dân ban đầu định đưa hắn vào kỹ viện làm tiểu quan.

Một phen mua bán như vậy còn lời hơn nhiều so với tiền bỏ ra.

Nhưng Thẩm Thập nói, hắn có giá trị.

Hắn biết bắt cá, cũng có thể giúp bán cá, bạc suốt đời kiếm ra được nhiều hơn số bạc nếu đem bán thân.

Ngư dân cảm thấy có lý nên mang hắn ra sông.

Hắn bắt được rất nhiều cá, thậm chí còn giúp ngư dân tránh khỏi mấy khối đá ngầm nên từ đó được giữ lại.

Nhưng Thẩm Thập không thích cuộc sống ấy.

Thân thể hắn lúc nào cũng ướt át, y phục không phơi khô được, tay thì ngâm nước đến trắng bệch, mùi tanh cá bám đầy người.

Cuộc sống như vậy kéo dài hơn một năm.

Một ngày nọ khi lên bờ, ngư dân nói có người muốn mua hắn.

Ngư dân vui vẻ bảo người kia trả một cái giá mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Thập được mặc y phục mới, dùng xà phòng có hương thơm, hắn bị đưa đi mà sắc mặt không chút dao động.

Thẩm Thập bước lên xe ngựa, trải qua bao ngày đêm lắc lư mới đến nơi ở mới.

Một giọng nói trẻ con mềm mại non nớt vang lên, một đôi mắt sáng trong lấp ló qua khe rèm xe nhìn hắn.

“Phụ hoàng ơi, đây là bằng hữu mới của Tuế Tuế sao?”

Nam nhân khẽ nhéo búi tóc trên đầu nữ hài ấy.

“Tuế Tuế, không thể nói vậy.”

“Trước hết hắn là một con người độc lập, sau mới là bạn chơi cùng của con.”

Tiểu công chúa suy nghĩ một lát liền hiểu ra.

“Tuế Tuế biết rồi phụ hoàng, Tuế Tuế sẽ không ép ca ca làm điều gì không thích.”

Một linh hồn trong sáng đến thế, ngay cả mớ tóc tơ bị gió thổi bay cũng như được thần linh đặt nụ hôn nhẹ nhàng.

Thẩm Thập nhớ rõ, lúc nàng đặt tên cho hắn, nàng đã nói:

“Ngươi phải hiểu ‘thẩm thời độ thế’. Ta là thời cơ của ngươi, cũng là thế cục của ngươi.”

Nàng không biết, thật ra từ khoảnh khắc lần đầu gặp nàng, nàng đã là tất cả của hắn.

Nàng là luồng sáng duy nhất trong những năm tháng hỗn độn tối tăm của Thẩm Thập.

“Thế gian này cay đắng nhường nào, may thay tấm chân tình của ta không uổng phí.

Trên mảnh đất cằn cỗi này, ta nguyện vì nàng mà mở rộng giang sơn.

Tình yêu của ta, liệu nàng có thể cúi đầu ban cho ta chút thương xót?

Bởi vì đời đời kiếp kiếp, ta nguyện làm tín đồ trung thành nhất của nàng.”

(Toàn văn hoàn) – Cảm ơn mọi người đã đón đọc! Xin thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp lại ở những bộ truyện tiếp theo!

Tùy chỉnh
Danh sách chương