Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJ1fMxu

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Tôi bước ra khỏi căn nhà đó, mang theo bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản, trong lòng không một chút cảm xúc vui sướng hay hả hê. Chỉ có một sự nhẹ nhõm đến lạ lùng, như thể một tảng đá nặng trịch đã được dỡ bỏ khỏi lồng n.g.ự.c tôi. Cuộc chiến đã kết thúc, ít nhất là trên giấy tờ.

Tôi không về phòng trọ ngay. Tôi đi bộ dọc theo con đường quen thuộc, nơi tôi đã từng đi đi lại lại hàng trăm lần để đến trường, đến nơi làm thêm. Từng bước chân của tôi đều nhẹ bẫng, nhưng cũng nặng trĩu những suy nghĩ miên man.

Tôi nhớ lại những tháng ngày mình phải sống bằng mì tôm hết hạn, những đêm thức trắng làm thêm dưới ánh đèn vàng vọt, những lần tôi gọi điện cầu xin sự giúp đỡ mà chỉ nhận lại sự thờ ơ. Tất cả những hình ảnh đó ùa về, rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua.

Bản hợp đồng trong tay tôi không chỉ là một tờ giấy. Nó là bằng chứng cho sự tồn tại của tôi, cho những gì tôi đã phải chịu đựng, và cho sự công bằng mà tôi đã tự mình giành lấy. Nó không phải là sự trả thù, nó là sự giải thoát.

Tôi đến một quán cà phê nhỏ, gọi một ly cà phê nóng. Tôi ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người tấp nập. Họ vẫn đang sống cuộc đời của họ, không ai biết về cuộc chiến thầm lặng mà tôi vừa trải qua.

Trong lòng tôi, không còn sự giận dữ hay thù hận đối với bố mẹ tôi. Chỉ còn một sự trống rỗng, một khoảng lặng sau cơn bão. Tôi nhận ra, tôi không cần tình yêu thương từ họ nữa. Tôi đã tự mình học cách yêu thương bản thân, tự mình tìm thấy giá trị của mình.

Ngay sáng hôm sau, tôi cùng bà Lan đến văn phòng công chứng để hoàn tất các thủ tục chuyển nhượng tài sản. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, không có bất kỳ sự cản trở nào từ phía bố mẹ tôi. Có lẽ, họ đã nhận ra rằng chống lại tôi là vô ích.

Tôi không giữ lại bất kỳ tài sản nào mà họ đã chuyển nhượng. Tất cả đều được tôi bán đi. Tôi muốn cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ, với những thứ đã từng ràng buộc tôi với họ. Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn độc lập.

Với số tiền đó, tôi làm hai việc. Một là tôi trả lại tất cả những khoản nợ mà tôi đã vay mượn từ bà chủ trọ, từ những người đã giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn. Tôi muốn mình hoàn toàn tự do, không mắc nợ bất kỳ ai.

Thứ hai, tôi mở một quỹ học bổng nhỏ mang tên mình, dành cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng có ý chí vươn lên. Tôi muốn giúp đỡ những người giống như tôi ngày xưa, để họ không phải trải qua những gì tôi đã từng trải qua.

Tôi không công khai tên của bố mẹ tôi trong bất kỳ hoạt động nào của quỹ học bổng. Tôi không muốn họ nhận được bất kỳ lời khen ngợi nào từ những gì lẽ ra phải thuộc về tôi. Đây là công sức của tôi, và tôi sẽ sử dụng nó theo cách của tôi.

Sau khi mọi chuyện đâu vào đó, tôi quyết định rời khỏi thành phố này, nơi đã chứng kiến quá nhiều nước mắt và nỗi đau của tôi. Tôi muốn đến một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không còn bóng dáng của quá khứ.

Tôi không nói lời tạm biệt với ai, kể cả chị Linh và thằng Thành. Tôi biết, họ sẽ không hiểu được quyết định của tôi. Và tôi cũng không cần họ phải hiểu. Tôi chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.

Trước khi rời đi, tôi ghé thăm chú Hùng. Tôi tặng chú một món quà nhỏ để cảm ơn sự giúp đỡ của chú. Chú Hùng nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào và xúc động: “Con bé, chú tin con sẽ làm nên những điều lớn lao. Con hãy sống thật tốt nhé”.

Tôi gật đầu, lòng tôi ấm áp. Chú Hùng là một trong số ít những người thực sự quan tâm và tin tưởng vào tôi. Tôi sẽ không làm chú thất vọng. Tôi sẽ sống thật tốt, sống một cuộc đời có ý nghĩa.

Tôi rời đi vào một buổi sáng sớm, khi thành phố vẫn còn chìm trong màn sương. Tôi không quay đầu lại. Tôi biết, phía trước là một con đường mới, một tương lai mới đang chờ đợi tôi. Và tôi đã sẵn sàng để đón nhận nó.

Tôi không còn theo dõi tin tức về bố mẹ tôi nữa. Tôi không biết họ sống ra sao, có hối hận hay không. Điều đó không còn quan trọng với tôi nữa. Tôi đã giải thoát mình khỏi những ràng buộc đó, và tôi sẽ không để họ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa.

Một năm sau, tôi nhận được một tin tức từ một người bạn cũ. Bố tôi đã bị giáng chức vì một số sai phạm trong công việc. Mẹ tôi thì nghỉ hưu sớm, sức khỏe bà không được tốt. Chị Linh và thằng Thành thì vẫn sống cuộc sống của họ, nhưng không còn được sung túc như trước nữa.

Tôi nghe tin, lòng không một chút cảm xúc. Không vui mừng, không hả hê, cũng không buồn bã. Đó chỉ là một thông tin, một kết quả tất yếu của những gì họ đã gieo. Tôi biết, họ đã phải trả giá cho những gì họ đã làm, bằng chính danh tiếng và sự nghiệp của mình.

Tôi không muốn họ phải chịu đựng hay đau khổ. Tôi chỉ muốn sự công bằng, và tôi đã đạt được điều đó. Tôi đã không chọn con đường trả thù, tôi đã chọn con đường giải thoát và xây dựng lại cuộc đời mình.

Cuộc sống của tôi ở thành phố mới thật bình yên. Tôi đã tìm được một công việc tốt, tôi có những người bạn mới, và tôi đang sống một cuộc đời mà tôi hằng mong ước. Tôi không còn phải lo lắng về tiền bạc, không còn phải chịu đựng sự thờ ơ của bất kỳ ai.

Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về quá khứ, về những gì tôi đã trải qua. Nhưng giờ đây, những ký ức đó không còn làm tôi đau đớn nữa. Chúng là một phần của tôi, một phần đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay.

Tôi nhận ra, sự trưởng thành không chỉ là việc đạt được những thành công vật chất, mà còn là việc học cách buông bỏ, học cách tha thứ cho chính mình, và học cách yêu thương bản thân. Tôi đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình.

Tôi vẫn duy trì quỹ học bổng nhỏ của mình. Mỗi khi nhận được thư cảm ơn từ các em học sinh, lòng tôi lại ấm áp. Tôi biết, tôi đang làm một điều gì đó có ý nghĩa, một điều gì đó có thể thay đổi cuộc đời của những người khác.

Đó không phải là sự trả thù, đó là sự lan tỏa yêu thương. Và tôi tin rằng, đó là cách tốt nhất để chữa lành những vết thương trong lòng mình. Tôi đã không để quá khứ định nghĩa mình. Tôi đã tự mình viết nên tương lai của mình, một tương lai tươi sáng và đầy hy vọng. Tôi đã thực sự sống vì chính mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương