Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhaNW5w2a

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Chương 6:

“Anh bảo vệ tôi hôm đó, tôi rất cảm ơn. Tôi đã nói với mẹ tôi rằng, anh là một người rất tốt, nên tôi vẫn muốn làm bạn với anh.”

“Chuyện hủy hôn, cũng là do anh cứ nhắc mãi lúc sống trong nhà tôi. Tôi sợ anh khó xử, nên chủ động nói với mẹ anh trước.”

“Nhưng hôm nay…”

Hôm nay, trước mặt bao nhiêu người, anh lại ra vẻ quan tâm tôi, trong khi rõ ràng chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa!

Nửa câu sau mắc nghẹn trong cổ họng, tôi nuốt ngược trở lại.

Tôi sợ nếu nói ra hết, anh lại thay đổi thất thường như trước.

Tôi sợ nếu tự vạch trần chính mình, anh sẽ nhận ra…

Điều tôi thật sự để tâm… là: rốt cuộc anh có thích tôi hay không.

Kì Hưu Ngôn đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ như lông vũ lướt qua má tôi.

Cảm giác ấm nóng xen lẫn chút lành lạnh khiến tôi sững người.

Tôi mới nhận ra mình đang khóc.

“Đừng khóc, Ôn Nghiên…” – Giọng anh khẽ run.

Anh nói tiếp lời tôi còn dang dở:

“Là vì hôm nay anh lại tới quấn lấy em, khiến em khó xử, đúng không?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đau lòng gần như muốn tràn ra.

“Là anh hồ đồ… để anh giải thích được không?”

“Vậy anh nói đi.” – Tôi khoanh tay, lùi ra sau hai bước, lạnh lùng nhìn anh.

Người đàn ông mặc vest trước mặt bỗng xụ mặt.

Anh trợn mắt, hơi tủi thân:

“Có thể… về nhà em nói chuyện không? Nếu cuối cùng em vẫn muốn anh rời đi, thì anh sẽ mang theo hết mấy món đồ sinh hoạt của mình.”

Kì Hưu Ngôn quen thuộc đó… lại trở về rồi.

Lời từ chối suýt bật ra khỏi miệng, nhưng rồi nhân cách bé tí trong lòng tôi lại chiếm quyền điều khiển, gật đầu.

Tôi chắc chắn là mình bị Kì Hưu Ngôn hạ bùa rồi!

Nếu không thì sao anh lại có thể… lại lần nữa xuất hiện trong nhà tôi.

Làm sao có thể tìm thấy đôi dép anh từng để ở tủ giày, còn sung sướng xỏ vào như chưa từng rời đi.

Làm sao có thể bước vào phòng làm việc của tôi, thấy chiếc mô hình máy bay anh tặng vẫn được tôi đặt ngay ngắn trên giá.

Anh còn chưa kịp mở lời, mặt tôi đã đỏ lên rồi.

Kì Hưu Ngôn cầm lấy mô hình, nhẹ nhàng thở phào.

“May mà em không vứt đi.”

“Dạo gần đây, anh luôn nghĩ rốt cuộc mình đã nói gì khiến em tưởng là anh muốn hủy hôn.”

“Là vì hôm đó anh say rồi nói ‘Thì ra em còn nhớ’ phải không?”

Anh nhìn xuống, tay ôm lấy chiếc mô hình, có phần ấm ức.

“Cái máy bay này là hồi nhỏ anh với em cùng làm thi đấu. Anh chưa bao giờ quên em. Anh luôn cảm thấy em rất khác biệt với mọi người.”

“Mãi đến khi lớn lên, anh mới nhận ra thì ra cảm giác khác biệt đó là… thích.”

“Nhưng rồi em đi du học, anh không tìm được cơ hội để gặp lại em đàng hoàng.”

“Rồi anh bị tai nạn. Sau đó lại quên mất cả chuyện đính hôn với em. Đầu óc mơ hồ, lại chạy đến nhà em, còn tưởng hai chúng ta do lâu rồi không gặp nên em không còn nhớ đến anh, còn cố tình gây chuyện để em hủy hôn… để được làm quen với em lại từ đầu.”

“Không ngờ lại tự rước họa vào thân, làm em giận rồi khiến bản thân nhập viện, bị bố mẹ bắt giữ luôn.”

“Họ nói trong đầu anh có m.á.u tụ, thu hết điện thoại, ép anh ở lại viện điều trị…”

“Cho đến tận bây giờ, m.á.u tụ tan rồi… anh mới nhớ ra tất cả.”

Nói xong, Kì Hưu Ngôn nhìn tôi đầy hồi hộp.

Tôi cũng bỗng cảm thấy như mình vừa tìm được lý do cho những cảm xúc bấy lâu nay.

Thì ra… anh thật sự thích tôi. Thì ra tôi không phải một mình si tình, lo được lo mất.

“Nghiên Nghiên, sao em không nói gì vậy?”

Anh nắm chặt mô hình đến mức sắp bóp nát luôn, giọng khản đặc.

Tôi bỗng muốn trêu chọc, cười tươi nhìn anh:

“Em thấy anh còn thiếu một câu.”

Anh nhăn mày, ngẩng lên nhìn tôi ánh mắt đầy bối rối.

Ôn Nghiên đang cười, nụ cười rực rỡ khiến tim anh loạn nhịp.

Cô không giận.

Còn thiếu câu nào nữa?

Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh.

“Anh thích em. Làm người yêu anh nhé?”

Từng chữ của Kì Hưu Ngôn đều mang theo sự chân thành nghiêm túc.

Khoảnh khắc ấy may mắn đã mỉm cười với cả hai.

Tôi đáp lại: “Ừ, được.”

Về chuyện tôi và Kì Hưu Ngôn ở bên nhau, bố mẹ tôi chỉ nhún vai:

“Trẻ con đúng là lằng nhằng, chúng tôi nhìn ra từ lâu rồi. Lúc bằng tuổi hai đứa, bố mẹ đã đẻ được rồi ấy.”

Thôi, họ không hiểu được đâu.

Kì Hưu Ngôn mặt dày chuyển về nhà tôi lần nữa.

Anh chẳng có chút ý định làm việc nào, suốt ngày phá đám tôi.

Đêm, 11 giờ rưỡi.

Anh đẩy cửa phòng làm việc ra:

“Anh sắp đi ngủ rồi đấy!”

Tôi đang vùi đầu vào hợp đồng, tranh thủ đáp:

“Ừ.”

Anh vẫn chưa chịu đi:

“Nhưng mà… anh không tìm thấy đồ ngủ. Có thể sẽ chỉ mặc mỗi đồ lót.”

Tôi lật trang hợp đồng, ngẩng đầu lên nhìn anh:

“Biết rồi.”

Anh đứng ngoài cửa lấp ló, ấp úng:

“Còn nữa… anh không khóa cửa phòng đâu nhé. Nếu em có chuyện gì thì cứ vào bất cứ lúc nào…”

“À mà… biết đâu đấy, đến đồ lót anh cũng không mặc…”

Tôi đóng sập hợp đồng lại, nhịn hết nổi:

“Đủ rồi. Tôi sẽ không vào làm phiền anh đâu.”

Kì Hưu Ngôn cứng đờ.

Kì Hưu Ngôn thất vọng.

Kì Hưu Ngôn hét lên:

“Em có yêu anh không?!”

“Cái vụ mô hình máy bay em không nhớ, tưởng anh muốn hủy hôn em liền đi hủy luôn…”

Tôi xoa trán lại bắt đầu rồi đấy.

Kì Hưu Ngôn dạo này hay thế, cứ giả vờ đáng thương, rồi tranh thủ lúc tôi mềm lòng để vòi vĩnh.

Vậy nên hôm nay…

Anh đẩy cửa xông vào, giật luôn bản hợp đồng khỏi tay tôi.

“Nghiên Nghiên…” – Anh bế thốc tôi lên.

Môi áp sát cổ tôi, mơ hồ thì thầm.

“Dừng! Không được làm trong phòng làm việc!” – Tôi nhỏ giọng cầu xin.

Cánh tay đầy cơ bắp siết chặt lấy tôi, cơ thể anh nóng bừng.

“Vậy thì ở đâu? Trên giường nhé?”

“Ừ ừ!” – Tôi gật đầu lia lịa.

Giọng anh hạ thấp bên tai, nhẹ như gió:

“Muộn rồi. Nếu muốn bù đắp, thì để anh chọn cách nhé…”

_HẾT_

Tùy chỉnh
Danh sách chương