Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nhưng tôi , trong suốt mấy năm bên nhau, Lộ Ngạn chưa từng thật lòng yêu tôi.

Hoặc …có thể có, anh yêu cái cách tôi điều, rộng lượng, chưa giờ đòi hỏi gì cả.

Anh nhiều lần bị tôi bắt gian, nhưng chỉ đưa một lý do tạm chấp nhận , tôi lại tha thứ.

Anh từng rất nhiều lần: tôi không gu của anh, chỉ là tôi đối xử tốt nên anh mới chấp nhận.

Cũng từng đùa rằng, đến khi nào gặp “chân ái”, anh sẽ đá tôi ngay.

Chúng tôi duy trì đến giờ, chẳng qua chỉ nhờ tôi tự ép bản thân nhẫn nhịn mà thôi.

“Anh đã hứa với sẽ không lăng nhăng .”

Tôi cúi nhìn chiếc tất lưới rách tơi tả mang chữ Balenciaga.

Trong mắt Lộ Ngạn ánh lên chút chế nhạo, không có lấy một chút hối lỗi.

cho vui thôi, cũng à?”

Anh nhếch môi, tiến sát lại, thổi làn khói vào mặt tôi, giọng đầy khiêu khích:

“Không chịu nổi à?”

“Không chịu nổi chia tay đi.”

Câu anh đã không nhiêu lần.

Mà lần nào tôi cũng là níu kéo, van nài anh đừng đi.

Lâu dần, anh ta nắm thóp của tôi. Chỉ như vậy, tôi sẽ chẳng dám gì.

Tôi nghiêng đi:

“Tôi mệt , đi nghỉ đây.”

Lộ Ngạn chụp lấy cổ tay tôi. Anh ta có đôi lông mày đậm, khi không biểu cảm gì nhìn rất đáng sợ.

“Chu Niệm, như thế là đủ đấy.”

Tôi giật tay , vào phòng.

Chẳng lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng sập cửa đùng đùng.

Lộ Ngạn đi .

Anh ta nổi giận—tôi .

Bởi lâu nay, tôi luôn là dỗ dành, chiều chuộng anh ta, chưa từng lạnh nhạt như hôm nay.

Tôi trở mình, mở điện thoại.

Trong nhóm gia đình, gửi cho tôi một nhắn.

giờ không hối thúc con, nhưng năm nay 27 tuổi , cũng nên nghĩ tới chuyện kết hôn chứ.”

“Con trai đồng nghiệp điều kiện rất tốt, thấy cũng đẹp trai, dịp nghỉ về gặp thử đi.”

Tôi lại mở nhắn của sếp.

“Tiểu Chu, chi nhánh đang rất . Với năng lực của , mãi phó phòng thiệt thòi quá. có hứng thú giám đốc chi nhánh không? Dù ban có khó, nhưng là cơ hội phát triển.”

giục về quê xem mắt.

Công ty mở chi nhánh đúng tại thành phố quê nhà.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi hình như thật sự chẳng lý do gì lại đây .

Tôi thở dài—thật tôi vẫn rất Lộ Ngạn.

Anh ta đẹp trai, dáng chuẩn, lên giường hợp ý.

Quan trọng nhất là…anh đủ tệ bạc.

bên anh ta rất nhẹ nhõm, tôi không có trách nhiệm với , cũng chẳng nghĩ đến tương lai hai đứa.

Lúc mới đi , tôi áp lực đến phát điên, muốn tìm trút bớt, nhưng bản thân vừa nhan sắc tầm thường, lại cực kỳ mê trai đẹp, tìm mãi chẳng ưng ý… cho đến khi gặp Lộ Ngạn.

Thời thanh xuân đẹp nhất của anh ta bên tôi. Khi tôi lao tâm khổ tứ vì sự nghiệp, anh ta dùng thân thể giúp tôi giải tỏa không ít.

Tuy quan hệ nam nữ khá lộn xộn, nhưng anh ta cũng coi như có nguyên tắc—tôi nghe , muốn ngủ cùng anh ta đưa kết quả khám sức khỏe ba ngày gần nhất.

Tôi cũng có phòng bị, chẳng sợ bệnh tật gì.

Muốn tìm một đàn ông hợp ý như vậy, sau e là khó lắm.

Nhưng cũng chẳng cách nào khác.

Yêu đương là một chuyện, kết hôn lại là chuyện khác.

Tôi rất Lộ Ngạn.

Nhưng tôi cũng rõ ràng—anh ta không lấy chồng.

Đã đến lúc, tôi đưa lựa chọn .

2

Tối hôm , Lộ Ngạn không về nhà.

Những ngày sau , anh cũng chẳng hề xuất hiện mặt tôi. nhắn tôi gửi, cuộc gọi tôi gọi, anh phớt lờ.

Thử thêm vài lần , kết quả chỉ lại một dấu chấm than đỏ chót.

Anh chặn tôi —một kiểu bạo lực lạnh lùng, rất đỗi thành thục.

Chuyện như vậy đây cũng từng xảy vài lần. Lộ Ngạn vốn giỏi chiến tranh lạnh, mỗi lần như thế tôi hạ giọng dỗ dành cả nửa ngày trời anh mới chịu hòa nhã lại một chút.

Chỉ có điều lần tôi đang bận bàn giao công việc, chẳng hơi sức đâu mà đi dỗ anh .

Tối hôm , tôi đang đặt vé máy bay về quê điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là bạn của Lộ Ngạn gọi đến.

dây bên kia ồn ào hỗn loạn, tiếng cười đùa của nam nữ lẫn lộn, âm nhạc xập xình xuyên qua cả điện thoại khiến tôi ong ong.

“Chị Niệm à, anh Lộ uống nhiều quá, chị tới đón anh ấy đi.”

Lộ Ngạn rất la cà quán bar.

Nhà anh có tiền, ban nhạc cũng chỉ là sở cá nhân, chứ anh chẳng dựa vào kiếm sống.

đây tôi từng hỏi vì sao anh không nối nghiệp gia đình, anh chỉ cười khẩy, rằng vì cái gia sản ấy mà mấy đứa con riêng của bố anh suýt đánh nhau đến nát óc, anh chẳng thèm tranh giành miếng xương vụn gì.

Dù sao tài sản của ông nội và anh cũng sẽ lại hết cho anh, tiền bạc với anh chưa từng là vấn đề. Cuộc đời , anh chỉ muốn những gì mình là đủ.

Lộ Ngạn dường như chẳng có chút khát vọng sự nghiệp nào, điểm tôi và anh không cùng một thế giới.

Mỗi lần tôi báo mình ký dự án mới, thăng chức, anh thờ ơ như chẳng mấy quan tâm.

Anh từng buông một câu lạnh lùng: “Cày cắm cổ chỉ kiếm mấy đồng mỗi tháng có gì hay? chẳng đủ tiền anh mở rượu một đêm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương