Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Tôi chuyện đó là vì Vương Di chụp màn hình gửi tôi ngay sau khi thấy.
xem xong, Tôn Tĩnh đã bước gần, tôi liền đặt điện thoại xuống.
Anh ta đã rót sẵn một cốc bia, cười nói:
“Bảo Bảo à, hiếm lắm mới có dịp như thế , cảnh đẹp, đồ ăn ngon, chỉ có hai chúng ta. Em uống với anh một ly nhé?”
Tôi nâng cốc trà sữa, mỉm cười dịu dàng anh ta:
“Học trưởng, em ứng với cồn mà, nghiêm trọng lắm. Uống vào là nổi mẩn đỏ, khó thở, thậm chí có khi phải đi viện. Mà ở đây thì hẻo lánh thế … lỡ có chuyện gì, chắc anh cũng không kịp chở em đi bệnh viện đâu.”
Tôn Tĩnh cười gượng, giơ cốc bia tới gần tôi hơn:
“Ái chà, làm gì nghiêm trọng thế đâu~ Hay là em chỉ nhấp một ngụm xem có ứng không? ấy mà… có khi lần đầu thì ứng, lần hai là hết. Không thử thì làm mình có sự ứng?”
“Em không uống. anh cứ bắt em phải uống bia bằng thế?”
Tôi hất anh ta ra, lực hơi mạnh, làm bia đổ mất nửa ly.
Sắc Tôn Tĩnh lập tức sa sầm xuống:
“Chỉ là chút bia mà, có cần làm quá như vậy không? Vương Cầm nói rồi, phụ nữ có một loại enzyme tiêu hóa bia còn tốt hơn cả đàn ông, lượt em yếu ớt như thế? Hay là em không phải không uống … mà là không uống với anh?”
Tôi nhướng mày, cười:
“Vương Cầm cũng nói ta là bố anh mà, anh không sự coi ta là bố anh chứ?”
sự là cạn lời.
Vương Cầm nói gì anh ta cũng nghe răm rắp.
Đúng là danh xứng với tên: chó con ngoan ngoãn, gọi là “cún con” đâu có sai.
Tôi không có phải chỉ cần ta huýt sáo là anh ta lắc đuôi không nữa.
“Tô Bảo Bảo!”
Tôn Tĩnh gào , bật dậy đầy tức giận.
Cũng ra dáng dữ tợn lắm.
Tôi cũng đứng dậy theo:
“Anh làm gì?”
“Phụ nữ có thể đỏng đảnh, nhưng đừng có độc như vậy.
Vương Cầm nói đúng, phụ nữ các đều giống nhau cả , ngoài thì e thẹn, trong bụng thì đàn ông quỳ xuống l.i.ế.m gót giày. Hôm nay anh đây làm ‘chó liếm’ rồi , thuê xe, thuê lều, tốn tiền không ít. Giờ chỉ yêu cầu em uống chút bia mà cũng không ?”
anh ta đỏ gay, không là vì bia hay vì tức.
Tôi cười.
Không nói gì, chỉ cười.
Cười mà mắt chằm chằm vào anh ta.
Bởi vì bộ dạng trơ trẽn hung hăng, còn dám ngụy biện rằng mình chỉ “mời uống bia” của anh ta, sự quá buồn cười.
Chỉ là mời uống bia?
Đây mà là mời uống bia à?
Không phải anh đang chuốc tôi say, rồi “ làm gì thì làm” ?
Mà nơi ? Rừng núi hoang vắng, bốn bề không người, tôi có hét cũng nghe thấy, phải là quá thuận tiện anh rồi?
15.
“ rồi , em làm quá cũng , phải anh chỉ bảo em uống một cốc bia ?”
Tôn Tĩnh dường như sực nhớ ra gì đó, chủ động gần tôi, cười cợt cợt:
“Không uống thì , vậy… anh hôn một , coi như bù nhé?”
Nói thì nói vậy, mà cũng chồm sang liền.
Tôi lập tức há phun ra một hơi thở dài, đầy mùi trà sữa pha sốt đậu phụ thối, hiểu thì hiểu.
Tôn Tĩnh tái mét ngay tại chỗ:
“Tô Bảo Bảo! tình à?!”
Tôi cười tủm tỉm anh ta:
“Thế còn anh? Anh không tình chắc?”
Trong lòng tôi cũng có chút buồn…
Dù gì anh ta cũng là người yêu đầu tiên của tôi.
Tôi từng thích anh ta .
mà ngờ, là một con thú đội lốt người.
“Tôi làm ?”
Tôn Tĩnh vờ như vô tội.
Tôi cũng cần giả vờ nữa:
“Gọi tôi ra nơi hoang vu hẻo lánh thế , rồi chuốc bia, rồi đòi hôn, giờ anh bảo tôi là người tình? Thế mấy chuyện anh làm… là ‘vô tình’ hết chắc?”
Thấy vạch , Tôn Tĩnh cũng bỏ luôn lớp nạ:
“ hết rồi mà chịu , phải là ngầm đồng ý rồi ?”
Anh ta còn nhe răng cười, vẻ sạch sẽ thư sinh ban đầu trong bóng tối lúc trông khác gì ác quỷ chui từ địa ngục :
“Tô Bảo Bảo, nếu đã hết thì chắc cũng chuẩn tâm lý rồi.
Còn diễn làm gì nữa? Đi nào, vào lều .”
Anh ta đưa chụp lấy tôi.
Tôi giằng ra:
“Buông ra, buông tôi ra!”
Nhưng Tôn Tĩnh không buông, mặc kệ đồ nướng, kéo tôi lôi về phía lều, còn đe dọa:
“Ở đây á? Có hét rách cổ họng cũng nghe đâu!”
…
Tôi giơ thẳng , dí dùi cui điện vào người anh ta.
“XẸT!!”
Tôn Tĩnh rống một tiếng quái , co giật, rồi ngã lăn ra đất như cá mắc cạn.
Tôi đứng , nghiêng đầu cười lạnh:
“ nói hét rách cổ họng sẽ là tôi? đâu… là anh ?”
Mẹ tôi từng dặn:
“Không đánh trận nào mà không chuẩn trước.”
Chứ đừng nói tôi chỉ mang theo dụng cụ phòng thân, dù không, với kinh nghiệm học tán thủ từ cấp một, thì loại như Tôn Tĩnh, bưng ba mươi ký là thở dốc cũng đáng để tôi bận tâm.
16.
“Alo, 110 phải không ạ? Tôi báo án. Bạn trai tôi lừa tôi vùng núi hoang vắng, định giở trò đồi bại. May mà tôi mang theo dùi cui điện, đã đánh ngất anh ta. Giờ tôi đang rất hoảng sợ, các anh mau cứu tôi với…”
Tôi run gửi định vị, làm bộ chân luống cuống.
Tôn Tĩnh gắng ngồi dậy, trừng mắt đầy căm hận tôi, có lẽ định chửi bới gì đó, tôi không nói một lời, dí điện tiếp.
Xẹt.
Anh ta giãy đành đạch lăn quay xuống đất.
Cảnh sát rất nhanh.
Lúc ấy, Tôn Tĩnh đã nằm sõng soài dưới đất, không nhúc nhích, quần còn ướt sũng, thế nào cũng giống điện “thăng thiên”.
Nhưng mà điểm chính không phải ở quần ướt, mà là… anh ta còng .
Tôi nức nở khóc lóc kể với cảnh sát:
“Bạn gái của bạn cùng phòng anh ta từng nói với tôi rằng bạn trai tôi rủ tôi đi leo núi, cắm trại, ngắm bình minh tất cả là có mục đích xấu. ấy bảo họ còn lập kế hoạch, bàn mưu tính kế với nhau trong group chat để giở trò với tôi. Lúc đầu tôi không tin, vì nghĩ chúng ta đều là sinh viên đại học, có thể ác độc thế…
Không ngờ… là .”
“Tô Bảo Bảo, con tiện nhân ! vu oan tôi!”
Tôn Tĩnh hai cảnh sát kẹp hai bên kéo dậy, gào phẫn nộ, thậm chí còn xông tát tôi.