Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn mẹ Cố Nhượng cũng thế. Tuy chỉ gặp vài lần, nhưng họ rất quý tôi, thậm chí còn coi tôi là con dâu tương lai lâu rồi.
Thế nên chuyện bên , tôi cũng không dám mở miệng, chỉ còn cách để Cố Nhượng tự nói họ.
Càng nghĩ càng rối, tôi rửa mặt sơ rồi mặc nguyên đồ ngủ xuống .
Tôi nghe loáng thoáng mẹ đang trò chuyện ai .
Không nghĩ ngợi , vừa đi xuống cầu thang vừa gọi:
“ ơi? Mẹ ơi?”
Nhưng khi quang cảnh phòng khách hiện ra trước , tôi ngỡ mình còn chưa tỉnh ngủ.
Giữa phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh là mẹ tôi và cả tôi vừa hôn chưa đến 24 giờ trước:
Cố Nhượng.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng chỉnh tề, không còn dáng lười biếng tựa sofa như ở quán bar nữa, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hơn hẳn hình ảnh công tử ăn chơi thường ngày.
Nghe thấy giọng tôi, anh quay lại, ánh đào hoa như có như không khẽ nhướn lên ở đuôi .
Tôi lại bộ dạng mình tóc tai chưa chải, trên là bộ đồ ngủ in hình hoạt hình ngốc nghếch.
Tôi: “……”
Mẹ tôi là phản ứng tiên, lập tức kéo tôi lên lầu.
Tôi còn ngơ ngác, hỏi bà:
“Mẹ ơi, sao Cố Nhượng lại ở mình?”
“Một tiếng trước cậu ấy đến rồi.” – Mẹ đẩy tôi phòng – “Ban mẹ tính gọi con dậy, nhưng cậu ấy nói không sao, để con ngủ tiếp.”
Bà tôi đầy kỳ vọng, vừa nói vừa đẩy tôi tới tủ đồ:
“Bảo bối, mau thay đồ đẹp đi, mẹ đoán là Tiểu Cố rủ con đi hẹn hò đấy.”
bà lấp lánh ánh vui mừng. Tôi biết mẹ thật tôi vui.
Câu “Con nói anh ấy chuyện hôn rồi” nghẹn mãi cổ họng, không sao nói ra được.
Tôi không biết sao Cố Nhượng lại đến tôi, bộ dạng anh rõ ràng cũng chưa nói mẹ tôi chuyện hôn.
Tôi thay đồ xong, thấp thỏm không yên, rón rén bước xuống lầu.
Vừa thấy tôi, mẹ liền ngừng trò chuyện, không hề do dự đẩy tôi về phía Cố Nhượng:
“Tiểu Cố à, vậy làm phiền cháu đưa Mộ Mộ ra ngoài ăn sáng trễ một chút nhé.”
tôi trông hơi không vui, nhưng mẹ lườm một cái là im ngay.
Cố Nhượng rất lễ phép cúi chào tạm biệt.
thế, tôi đẩy vèo ra khỏi cửa, phía sau là tiếng “cạch” đóng mạnh mẹ.
Tôi: “……”
Mẹ à, con biết mẹ làm vậy là con…
Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng làm nhanh quá…
Cố Nhượng có tâm trạng khá tốt, hỏi tôi:
“ ăn không?”
Tôi lắc : “Không cần đâu, anh về đi.”
Anh không trả lời tôi, cúi lại gần.
Tôi vội lùi về sau, nhưng vai lại anh giữ lại. Anh hạ giọng:
“Dì đang lén ban công tầng hai.”
Tôi: “…”
Tôi bất lực: “Vậy… lên xe nói chuyện đi.”
Vừa ngồi xe, tôi mới hỏi:
“Sao anh lại đến em?”
“Đến tìm em.” – Cố Nhượng nhướn mày, mặt vô cùng tự nhiên, như giữa chúng tôi chưa từng có khúc mắc nào:
“Em chặn anh rồi, anh đành phải tự mình đến.”
Tôi không hiểu: “Tìm em làm ? Em đồng hôn rồi .”
“Anh không đồng .” – Anh rút bên cạnh ra chiếc hộp nhẫn hôm tôi trả lại – “Em giữ lại đi.”
Tôi không nhận: “Cố Nhượng, là anh nói hôn trước.”
“Ừ.” – Anh không chối – “Nhưng giờ anh đổi .”
Tôi thở dài: “Cố Nhượng, anh thật vô lý.”
“Anh vô lý sao?” – Anh đưa tay khẽ chạm khóe hơi đỏ tôi, tôi tránh né, nhưng anh không giận:
“Giang Mộ, ngay là em nói liên hôn, cũng chẳng ai hỏi kiến anh. Vậy có phải em cũng hơi vô lý không?”
Tôi sững , không phản bác được.
… anh nói cũng đúng.
“Nhưng không sao, anh không so đo nữa.” – Anh nắm lấy tay trái tôi, đặt hộp nhẫn bàn tay:
“Coi như chưa có chuyện xảy ra, hôn ước chúng ta vẫn tính.”
Tôi chằm chằm hộp nhẫn, không nói lời nào.
Coi như chưa từng xảy ra… có được không?
anh, mấy tháng chỉ là một đoạn thời gian vụn vặt, một vị hôn thê không quan trọng, những ngày tháng tự do không ràng buộc.
Cho nên anh có thể dễ dàng bỏ khoảng thời gian ấy, xem như chưa từng có, rồi quay lại điểm bắt .
Nhưng tôi không.
Khoảng thời gian là cả một hành trình tàu lượn hy vọng đến hụt hẫng, vui đến đau .
Tôi không có tư cách trách anh, nhưng tôi cũng chẳng thể dễ dàng buông bỏ như anh.
“Thôi đi.” – Tôi lắc – “Cố Nhượng, em không hiểu sao anh đổi . Nhưng thôi, bỏ đi.”
Sắc mặt anh dần trầm xuống.
Anh vốn luôn có kiểu dáng thờ ơ bất cần. Dù là khi không thích tôi, ánh anh cũng nhẹ như không, giống hệt cách tôi chẳng có bao nhiêu trọng lượng anh.
Nhưng lúc này, nét mặt anh nghiêm túc lạ thường, đáy là một thứ cảm xúc sâu thăm thẳm khó dò.
“Giang Mộ, giữa chúng ta… không thể thế chấm dứt.”
Cuối cùng, tôi không lấy lại chiếc nhẫn, cũng không đi ăn cùng anh.
Bầu không khí khi … phải nói là rất tệ.
Tôi từng cho cuộc liên hôn này một cái kết thật đàng hoàng, tử tế.
Nhưng không ngờ, vẫn là một thất bại.
Tôi nghĩ, nói đến nước ấy rồi, Cố Nhượng chắc sẽ không bao giờ dây dưa tôi nữa.
Dù sao , anh xưa nay luôn là kiểu được vây quanh bởi ánh hào quang.
Làm có ai dám chối anh nhiều lần như tôi?
Nhưng tôi lầm.
chỗ tôi thuê gần công ty, cộng thêm dạo này rèn luyện sức khỏe, nên tôi không còn lái xe đi làm.
Sáng đi làm gọi xe, tối tan ca đi bộ về.
Hôm tan làm, khi vừa bước ra khỏi tòa công ty, tôi thấy một bóng dáng rất quen.