Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Mặc kệ mẹ tôi đang trừng trừng mà nhìn, tôi lại tiếp tục nói: “Mẹ cứ nghĩ cách tìm nào đó mà mượn tạm ít tiền từ từ trả món nợ này , chứ mất nhà này thì nhà tân hôn của con cũng tiêu tùng rồi. Nhưng mẹ là kế toán mà, nếu có thể dùng tiền tài khoản thì tốt quá, dù là tiền lãi vài cũng đủ chúng ta xoay sở rồi.”

Vĩ nghe thấy vậy thì đảo một vòng, dựa vào mẹ tôi mà nũng: “Mẹ nuôi ơi, từ từ hãy bán nhà này. Mẹ cứ con cưới vợ trước đã, đến lúc đó thì mẹ cũng có cháu nội bế.”

“Đúng rồi, đám cưới của Vĩ sẽ được chức vào tháng Chín đúng không nhỉ? Phải nhanh chóng dọn dẹp nhà của chúng ta thôi.”

Việc dọn dẹp nhà cửa không tài nào thoát khỏi sự giám sát của mợ tôi. là những đó, bà ta dẫn gia đình đến ầm ĩ, bắt mẹ tôi phải mua thêm một nhà , hơn nữa còn chắc chắn phải là nhà tốt hơn nhà của tôi.

là, mẹ tôi lại vay tín dụng đen. Lần này, bà ta lấy tôi đích ngắm.

Mấy trước có kết , mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt. Đó là một số ít những lần mà tôi cảm nhận được tình mẫu tử.

Nhưng những này tuyệt đối không thể là vì kết của kỳ đại sắp được công bố, bởi vì có lẽ bà ta chưa bao giờ quan tâm đến tôi tham dự kỳ đại .

Rõ ràng là năm ngoái, đại thì bà ta bận trước bịu , mỗi mang ba bữa sáng – trưa – tối đến, sợ ta đói. Đến tôi lớp 12, ngay tiền ăn mỗi tháng mà bà ta cũng không chịu đưa đúng hẹn. Nếu không phải tôi xin thêm ở căng-tin trường thì e rằng đã sớm bị suy dinh dưỡng rồi.

nhiên, vào có kết , đột nhiên mẹ đưa tôi một cốc sữa: “Đây là sữa đấy, con gái không được uống đâu. Nhưng mẹ thương con, con mau nếm thử .”

Thấy tôi uống hết, bà ta hài lòng rời .

Bà ta vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh, móc họng mà nôn ra. Đồng thời, tôi bật định vị điện thoại gửi định vị giáo Lục.

Ngay hôm qua, tôi đã nghe lén được cuộc nói giữa mợ mẹ tôi. 

“Chị, bây giờ chị mắc một đống nợ, chị có thể gánh, nhưng em em dâu thì không nỡ chị phải chịu cảnh như vậy đâu. nhưng, dù sao Chiêu Địch cũng là con gái ruột của chị.”

Hai tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, đỏ hoe đôi . Lúc này, tôi vẫn còn một chút hy vọng với mẹ. “Đừng đồng ý, đừng đồng ý.” Tôi thầm niệm lòng.

“Chị, vậy cũng là thằng con ruột thịt duy nhất của nhà mình mà. Nếu không phải xưa, bố của liều c.h.ế.t mà giành chị về từ tay bọn buôn thì gì có tốt lành của chị bây giờ, chẳng biết chị đã bị bán vào xó xỉnh nào rồi. Em biết Vĩ là con của mối tình đầu của chị, bố nó không còn, chị muốn giúp nó, nhưng là cháu trai ruột thịt của chị mà. Chưa nói gì khác, chị ạ, nếu chị đồng ý của cái Địch thì này tên sẽ được ghi vào sổ hộ khẩu của nhà chị, chẳng phải còn hơn cái Địch sinh con với Vĩ sao.”

“Thật sự giao tôi!” Vào khoảnh khắc đó, đôi mẹ tôi sáng bừng lên khiến tôi bỏng rát. “Tôi sắp có con trai rồi! Tôi sắp có con trai rồi! này nhà tôi có trụ cột, tôi cũng có thể ngẩng mặt lên được rồi!” đó, thậm chí bà ta còn bật khóc.

Rõ ràng là vừa nôn xong, nhưng lúc này tim tôi đau dữ dội, dạ dày co thắt không ngừng.

Tôi bình ổn cảm xúc, vừa nằm lại lên giường thì cửa phòng bị gõ.

“Chiêu Địch, thôi, mợ mẹ con dẫn con mua ít quần áo .”

“Đúng rồi, con gái thì phải ăn diện xinh đẹp chứ.”

Lần này, mẹ tôi không còn phản bác nữa mà lòng vẫn còn vương vấn đứa “con trai” của mình. Suốt quãng đường, tôi đều giả vờ lơ mơ buồn ngủ, đỡ tôi lên cáng.

“Con gái tôi là trinh nữ, lại còn là sinh giỏi, là thủ khoa của kỳ đại năm nay, giá phải cao hơn nữa.”

đời này, mẹ tôi chỉ hống hách với tôi bố tôi, còn với những khác thì bà luôn ngoan ngoãn. Nhưng lần này, vì lòng có “con trai”, bà ta lớn tiếng rao bán bụng của chính con gái mình.

Tôi cảm thấy có dùng đủ loại dụng cụ đo đạc cơ thể mình. Tôi như một con heo nái bị nhốt gông cùm, một ống kim tiêm đ.â.m vào, tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

tôi tỉnh lại, giáo Lục Hiệu trưởng đang túc trực bên giường tôi.

“Bé Địch, con tỉnh rồi! Trời ơi, sao lại có mẹ độc ác đến chứ?” giáo Lục nói mà nước không ngừng chảy xuống.

“Mẹ con Vĩ sao rồi ạ?” Tôi hỏi một cách yếu ớt.

“Hôm qua, vừa nhận được tin nhắn của con là báo cảnh sát đến đó ngay. Đúng lúc đó, kỳ đại có kết : con là thủ khoa của thành phố chúng ta. Do đó, có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn con, nghe tin con mất tích nên cũng kéo đến. Còn nơi mà mẹ con đưa con đến không phải trung tâm thương mại bình thường gì , mà là một cơ sở mang thai hộ trái phép được xây dựng phía dưới trung tâm thương mại, bên giam giữ rất nhiều gái, tất bọn đều bị bắt cóc mua sắm.”

Tôi gật đầu: “Cứu được là tốt rồi ạ.”

Kiếp trước, linh hồn tôi còn lưu luyến chốn nhân gian, tôi từng nghe khác kể về này. nhưng, điều tra thì nơi đó đã trống rỗng, chỉ còn lại vài gái bị mất trí bị bỏ lại đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương