Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Tiểu Kiều nói: “Chính là người học luật, rồi du học kia – bạch nguyệt quang của anh đấy…”
Ôn Trạch sững ra một giây, rồi vành tai đỏ bừng.
Tôi còn tưởng anh sẽ thừa nhận cho xong, ai ngờ anh nghiêng đầu, khoanh tay, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Thì đang đứng ngay trước mặt mọi người đây còn gì?”
“?!”
Tiểu Kiều tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng trợn mắt nhìn Ôn Trạch.
Ngay sau đó, Tiểu Kiều gào lên rồi chạy biến ra ngoài.
Rồi điện thoại Ôn Trạch reo lên -nhóm chat công việc bùng nổ.
Tin nhắn khắp nơi đều là – tôi không chỉ là vợ anh, mà còn là bạch nguyệt quang anh thương nhớ nhiều năm.
Trên màn hình toàn mấy câu: “U mê quá rồi!”
Tôi thì ngơ ngác.
Ừ thì tôi cũng học luật, cũng từng du học, cũng… tạm coi là xinh xắn đi.
Nhưng từ bao giờ tôi lại thành bạch nguyệt quang của Ôn Trạch vậy?
Chẳng phải anh và cô ấy là bạn cùng trường y à?
Ôn Trạch bỗng tủi thân: “Hồi đó em thích Từ Minh Nghĩa, trong mắt chẳng có anh…”
Từ Minh Nghĩa?!
Ôn Trạch nói Từ Minh Nghĩa là bạn cùng phòng anh?!
Tôi: bàng hoàng +10086
Thì ra “người bạn” Từ Minh Nghĩa hay nói, chính là Ôn Trạch?
“Ngày Từ Minh Nghĩa đến viện lấy tài liệu, ngay sau đó em cũng tới.”
“Em rốt cuộc tới trả điện thoại cho anh, hay tới gặp anh ta, anh cũng không quan tâm nữa. Dù sao, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tay!”
Trong giọng điệu cố chấp của Ôn Trạch, lại pha thêm mấy phần đáng thương.
14.
Tôi kinh ngạc mãi, cuối cùng bật cười thành tiếng… đúng là trớ trêu, thật chẳng biết nên nói gì.
Tôi kể lại từ đầu chuyện hôm đó gặp Tiểu Kiều, rồi tình cờ gặp Từ Minh Nghĩa, rồi bị anh ta kéo đi ăn để xin lỗi.
Lần này đến lượt Ôn Trạch sững sờ.
Nhưng rất nhanh, anh lao tới ôm chặt tôi.
“Anh sẽ mãi tốt với em. Đừng thích ai khác nhé.”
“Em lấy anh rồi, còn thích ai được nữa?”
“Nhưng mà anh nói xem, anh còn chê kết hôn với em phiền phức không?”
Tôi cuối cùng cũng hỏi ra điều vẫn canh cánh trong lòng.
Ôn Trạch nghe xong thì như bị sét đánh: “Em tưởng anh sợ phiền, không muốn làm đám cưới, nên mới kéo em đi đăng ký vội thế à?”
“Đó là lễ cưới của anh và em mà! Sao anh không mong chờ được?”
“Hôm xác định chắc chắn sẽ cưới được em, anh mừng đến mức luống cuống cả tay chân.”
“Mẹ anh nói theo tập tục, đêm trước lễ cưới tốt nhất hai đứa đừng gặp nhau.”
“Nhưng anh phấn khích quá, chỉ muốn hét cho cả thế giới biết… người anh chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng sắp thành vợ anh rồi!”
“Anh chạy đến đón em tan làm, ai dè nghe tin em sắp đi công tác.”
“Hôm đó anh lần đầu tiên gặp đồng nghiệp của em – Chu Diễn.”
“Anh nghe rõ ràng anh ta nói với người khác, là em tự xin đi công tác.”
Hả? Rõ ràng bên đối tác Hong Kong đích danh gọi tôi qua, tôi không thể từ chối nên mới đi.
Tôi chưa bao giờ cố giấu chuyện sẽ cưới, đồng nghiệp nghe rồi lan ra thôi, Chu Diễn đương nhiên cũng biết tôi phải đi vì hợp đồng.
Quan trọng là anh ta biết rõ mà còn nói linh tinh?
Tôi sực nhớ lại hôm tôi nhận vụ kiện y tế, Chu Diễn từng hạ thấp Ôn Trạch, bảo người như anh – ngay cả bản thân còn không tự lo nổi – thì xứng gì để tôi bỏ tất cả mà liều mạng.
Chẳng lẽ anh ta thật sự… có ý kia?
Tôi khẽ thở dài, thôi được, xem ra Ôn Trạch nói đúng – chuyện đàn ông, tôi thật sự không hiểu nổi.
Hồi đó không nghĩ ra, giờ chỉ muốn bật lại Chu Diễn – Ôn Trạch dốc sức cứu sống từng sinh mạng, anh mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Mà tôi cũng có thể dùng nghiệp vụ của mình bảo vệ anh.
Yêu nhau, vốn dĩ là cùng nhau gánh vác.
Ôn Trạch vẫn nhìn tôi, giọng khẽ run: “Anh tưởng em không muốn cưới anh, nên mới trốn đi công tác.”
“Lý trí bảo anh nên buông, nhưng anh sợ, sợ lắm…”
“Anh nghĩ chắc kiếp trước đã xài hết phúc phận, mới may mắn gặp lại em lần nữa. Dù biết em không yêu, anh vẫn muốn níu lấy chút ràng buộc.”
“Dù có mơ anh cũng chỉ mong được cùng em bước vào lễ đường.”
“Nhưng anh càng sợ, sợ em đi rồi, lại biến mất khỏi đời anh, nên chỉ còn cách kéo em đi đăng ký thật nhanh.”
“Anh nghĩ, muốn giữ chân một luật sư, thì cách tốt nhất chính là pháp luật.”
15.
Tôi không biết, việc gặp lại tôi có phải đã dùng hết vận may của Ôn Trạch hay không.
Tôi chỉ biết, cả đời này chắc anh chưa từng nói nhiều đến thế.
Ai nói cho tôi biết đi, cái người xưa nay lạnh lùng ít lời, cao không với tới ấy, giờ biến đâu rồi?
Ôn Trạch lại nói, những lời này, anh đã chôn sâu trong lòng rất lâu, sợ tôi sợ hãi mà chạy mất, nên chỉ dám giấu thật kỹ.
“Lần xem mặt đó, với em chắc chỉ là chuyện phiền toái.”
“Nhưng với anh, vì biết là em, nên mới là một buổi đoàn tụ anh mong chờ bấy lâu.”
Nhìn ánh mắt Ôn Trạch, thành kính, dịu dàng, sâu đến mức nhấn chìm người khác.
Tôi cũng đưa tay ôm lại anh.
Cảm ơn anh, vẫn luôn kiên trì bước về phía em.
Vậy thì, những tháng năm tốt đẹp sau này… để em đi cùng anh… đi hết quãng đường còn lại!!!
🌷HOÀN🌷