Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
“Cậu là… Từ Minh Nghĩa?”
Anh ta gật đầu: “Ra trường xong chẳng gặp lại, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
“Tôi nhớ cậu học Y, cũng làm ở đây à?”
“Không, chỉ qua lấy chút tài liệu. Còn cậu? Bệnh à?”
Tôi lắc đầu.
Từ Minh Nghĩa có vẻ hơi kích động: “Lâu lắm mới gặp, tôi mời cậu ly cà phê nhé?”
“Xem như ôn chuyện cũ.”
Chưa kịp từ chối, anh ta đã đặt chỗ quán cà phê gần đó trên điện thoại.
Thật ra tôi với Từ Minh Nghĩa, một đứa học Luật, một đứa học Y, trước kia cũng chẳng thân thiết.
Điểm chung duy nhất là hồi ấy, một đứa bạn cùng phòng thích Từ Minh Nghĩa, tôi bị lôi đi làm “người đưa thư”.
“Ừ, ra trường xong ai cũng bận chuyện riêng, đúng là hiếm khi gặp lại.”
Từ Minh Nghĩa ho nhẹ, mắt nhìn đi chỗ khác, tự nhiên buột miệng: “Thật ra hồi sắp tốt nghiệp, tôi vẫn muốn nói xin lỗi cậu…”
“Hả?”
“Năm đó bạn cùng phòng cậu thích tôi, cậu giúp cô ấy đưa thư.”
“Nhưng vì sĩ diện, tôi lại nói dối với bạn cậu là cậu mới là người thích tôi…” Anh ta gãi đầu, lúng túng.
Tôi vẫn kiểu: “Hả?”
Một câu thôi mà tôi như bị đơ CPU.
“Có thể cậu không nhớ đâu, hồi năm ba, trường tổ chức cuộc thi tranh biện pháp luật quy mô lớn.”
“Hôm đó tôi và bạn định đi nghe hội thảo Y học, nhưng lại đi nhầm vào hội trường tranh biện, đúng lúc cậu đang phát biểu.”
Hình như đúng thật, tôi còn giành được giải nhất toàn quốc nữa.
“Cậu vừa xinh, kiến thức lại giỏi, đứng trên bục giảng khiến ai cũng nhìn.”
“Tôi nhìn một phát là dính.”
“Bạn tôi chắc cũng thế.”
“Thế nên sau đó, lúc cậu đưa thư cho bạn cùng phòng, tôi lại vì sĩ diện mà nói dối.”
“Không ngờ chuyện bé xé ra to, bao nhiêu người biết…”
Một lúc lâu tôi cũng không biết nên nói gì.
Từ Minh Nghĩa nhíu mày đầy hối hận: “Sau đó có ảnh hưởng quan hệ cậu với bạn cùng phòng không?”
Hồi ấy nhiều người đều đồn tôi “thích” Từ Minh Nghĩa, trừ chính tôi ra – lúc ấy tôi học năm cuối, giáo viên hướng dẫn xin cho tôi suất đi du học, tôi bận lo việc đó, chẳng quan tâm được gì khác.
Giờ nghĩ lại, hình như cô bạn cùng phòng thật sự bắt đầu xa lánh tôi từ hồi đó.
Không ngờ lại có vụ “tai nạn” này.
Không biết cô ấy có thầm rủa tôi là “trà xanh” không nữa.
Nhưng đến nước này, tôi chỉ có thể nói: “Chuyện cũ rồi.”
Từ Minh Nghĩa áy náy, cứ xin lỗi mãi.
Tôi cũng đành đồng ý lời mời ăn để “bồi tội” của anh ta.
“Nhưng nói trước, mọi chuyện đã qua rồi, ăn bữa này xong, ai cũng không được nhắc lại nữa.”
Từ Minh Nghĩa liên tục cảm ơn vì tôi chịu tha thứ.
Trên đường từ quán cà phê sang quán ăn, đi ngang qua bệnh viện, tôi hình như thấy bóng lưng ai đó rất giống với Ôn Trạch.
Tôi vô thức định gọi điện xác nhận, rồi rủ anh ăn cùng luôn.
Nhưng nghĩ tới “bạch nguyệt quang” của anh, tôi lại chẳng còn hứng gặp.
Ăn xong tôi quay lại văn phòng luật, bận rộn cả buổi chiều.
Nhìn đồng hồ sắp tan ca mà tôi vẫn chưa muốn đứng dậy.
Mấy đồng nghiệp tò mò: “Dạo này cậu không phải người tan ca nhanh nhất à? Hôm nay sao vậy?”
Tôi cười cười, có chút bất lực, vừa định xách túi về thì Ôn Trạch nhắn tin hỏi tôi tối muốn ăn gì.
Rõ ràng y tá Tiểu Kiều bảo hôm nay anh có ba ca phẫu thuật liền, chắc mệt đến đứng thẳng lưng cũng bị đau.
Vậy mà còn nghĩ chuyện nấu cơm cho tôi.
Tôi rất cảm động.
Nhưng giờ lại thêm chút mệt mỏi.
Ôn Trạch đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức chăm chút từng chuyện nhỏ.
Nhiều thứ ngay cả các đôi yêu nhau mặn nồng còn chẳng làm được, anh cũng làm cho tôi.
Nhưng có phải vì anh dồn hết tình cảm dành cho người khác lên tôi không?
Tôi biết nghi ngờ chỉ làm mọi thứ rối thêm.
Nhưng hạt mầm nghi ngờ một khi gieo xuống, nó cứ như rêu sau mưa, lan ra vô tội vạ, chẳng dừng lại.
Tôi do dự một lúc, rồi nhắn lại rằng tối nay có việc, không về ăn cơm, bảo anh đừng mất công nấu.
Tôi cố gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn, làm thêm tới khi trời tối hẳn mới lề mề về nhà.
Về đến cửa, vừa mở ra đã thấy trong nhà tối om.
Tôi còn tưởng Ôn Trạch chưa về.
8.
Tôi bật đèn phòng khách, mới phát hiện có người ngồi thẳng lưng trên sofa đối diện…
“Ôn Trạch?!”
Tôi giật mình, vỗ ngực: “Anh ở nhà sao không bật đèn?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt u ám.
Một lúc sau mới dời mắt, đứng dậy: “Bận vậy sao? Đói chưa?”
Mọi thứ vẫn giống như bình thường.
Tôi không muốn làm phiền anh, cả ngày anh cũng mệt rồi, còn phải nấu cơm cho tôi.
Tôi bèn tiện miệng nói đã ăn rồi.
Ai dè câu vừa dứt…
“Ọc…” Bụng tôi réo lên một tiếng dài.
Trời ơi! Nếu giờ có gương nhìn chắc mặt tôi đã đỏ đến chảy m.á.u mất!
Ôn Trạch khẽ cong môi, không nói gì, đi thẳng vào bếp nấu mì cho tôi.
Anh thuận miệng hỏi: “Đi đâu mà bận vậy? Đến ăn cơm cũng không kịp?”
Tôi định nói tôi làm ở văn phòng luật, chứ đâu phải căng tin mà có cơm sẵn.
Chẳng mấy chốc, Ôn Trạch đã bưng bát mì ra bàn.
Mì tươi, ăn cùng nước gà sâm hầm mấy tiếng, thêm cải non xanh mướt.
Vừa thơm vừa ấm bụng.
Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy chột dạ, cứ cảm giác tất cả những thứ này vốn không thuộc về tôi.
Ôn Trạch hôm nay cũng chẳng nói nhiều, chỉ ngồi ăn với tôi, rồi dọn bát đi rửa.
Nhìn bóng lưng cao gầy của anh, tôi khẽ nói: “Sau này anh làm xong việc, đừng vội chạy về nấu cơm cho em nữa. Em ăn tạm gì cũng được, trước giờ em vẫn vậy mà.”
Anh im lặng, nhưng tôi thấy lưng anh cứng lại.
Tôi chỉ cảm thấy mình với anh cứ làm vợ chồng bình thường, sống chung cho xong là được.
Tôi đâu phải bạch nguyệt quang của anh, anh đối tốt với tôi thế này chỉ thêm mệt, mà tôi cũng chẳng kham nổi.
Nói xong tôi cũng không còn gì để nói, định lên lầu vào phòng làm việc.
Nhưng Ôn Trạch bỗng gọi giật tôi lại.
Tôi đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống.
Anh thở dồn, mặt hơi tái, nhìn như đang giằng co trong lòng: “Hôm nay em tới bệnh viện, là để đưa điện thoại cho anh, hay…”
“Ừm?” Hay gì?
Anh cúi đầu, hít sâu: “Ninh, mình làm đám cưới đi.”
Hả? Sao lại quẹo gấp thế này?
“Không được, em…” Dạo này em đang bận cày lên làm đối tác, bận đến muốn c.h.ế.t đây này. Nhưng nghĩ cũng đúng, đợi xong đợt này em có thể nghỉ phép để cưới, nghỉ phép năm, rảnh rỗi mà lo đám cưới.
Chưa kịp giải thích, Ôn Trạch vốn mặt u ám bỗng bật cười, nhưng mắt lại chẳng cười: “Em chưa từng nghĩ sẽ sống lâu dài với anh, đúng không? Thế nên mới chẳng thèm làm đám cưới, để mai mốt dễ chia tay?” Giọng anh lạnh buốt.
“?!”
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Tôi nghĩ không tổ chức đám cưới cũng là đồng thuận chứ sao lại đổ hết lên đầu tôi.
Hồi bàn chuyện cưới, tôi cũng có việc phải rời được.
Định đi công tác về rồi từ từ tính.
Ai dè Ôn Trạch cứ nằng nặc đòi kéo tôi đi đăng ký đúng ngày tôi đi công tác.
Tôi cũng ngơ ngác thật.
Nhưng nghĩ kỹ cũng dễ hiểu… tôi với anh là do mai mối, không nền tảng tình cảm.
Chỉ là bố mẹ đôi bên giục cưới, điều kiện phù hợp thì cưới thôi.
Anh chắc cũng chẳng mong có đám cưới rườm rà, chỉ muốn làm gọn cho xong.
Tôi có hơi hụt hẫng nhưng cũng thông cảm.
Giờ anh lại quay sang trách tôi?
Sao? Bạch nguyệt quang sắp quay lại rồi, muốn kiếm cớ đổ lỗi cho tôi à?
Tôi bực đến muốn nổ phổi, quay vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
Nhìn cái giường gấp bé xíu trong phòng, tôi càng bực – căn hộ này là của tôi, Ôn Trạch cũng có nhà riêng.
Nhưng anh nghĩ chỗ này gần chỗ tôi làm nên dọn sang ở.
Từ khi dọn qua, anh kiểm soát giờ giấc ngủ của tôi, nên cái giường gấp này hầu như bỏ không.
Hôm nay để khỏi nhìn mặt anh cho bực, tôi quyết ngủ tạm ở đây luôn!
Cái giường này từng là minh chứng cho sự quan tâm, dịu dàng của Ôn Trạch dành cho tôi, giờ lại thành chỗ tôi trốn anh.
9.
Tình yêu, người yêu, có thể phản bội.
Nhưng công việc thì không.
Tôi giận cả đêm, sáng hôm sau dậy thật sớm đi làm.
Cũng vì không muốn chạm mặt Ôn Trạch.
Vừa khép cửa tôi đã nghe tiếng mở cửa phòng ngủ.
Tôi không dừng lại, còn tiện tay bật chế độ im lặng trên điện thoại.
Cả ngày vùi đầu làm việc.
Tôi biết mọi thứ chỉ bình lặng bên ngoài, còn trong lòng tôi vẫn rối như mớ bòng bong. Tôi không muốn cãi nhau với Ôn Trạch, nên tối trốn qua nhà bạn thân ngủ.
Bạn tôi bảo nó sắp bị hai vợ chồng tôi ép thành gián điệp hai mang.
Một bên phải dỗ tôi, một bên còn bị Ôn Trạch làm phiền.
“Ông chồng cậu á, nhìn thì lạnh lùng cao ngạo, ai ngờ xã giao lại rất giỏi, anh ấy biết chắc chắn cậu sẽ qua đây, còn mò sang nhà mẹ mình xin số.”
“Cũng công phu đấy.”
Đúng là anh ta công phu thật, nhưng có phải vì tôi không thì chưa chắc.
Tôi ép mình dồn hết sức vào công việc.
Dù mai mốt bạch nguyệt quang của anh quay về, anh đòi ly hôn, tôi cũng không sợ. Tôi ít ra còn có công việc để bấu víu.
Tôi tắt máy mấy hôm, cuối cùng hôm nay cũng không thấy tin nhắn nào của Ôn Trạch nữa.
Trong lòng có cảm giác khó tả, không biết nên buồn hay nên nhẹ nhõm.
Đúng là con người, thật rẻ mạt.
Tôi thở dài, bước vào phòng pha trà thì nghe mấy luật sư đang bàn tán: “Giờ vụ kiện y tế đúng là củ khoai nóng, ai mà dám đụng?”
“Vụ lần này ghê thật, bệnh nhân chữa khỏi bệnh rồi mà quay ra kiện bác sĩ, còn đánh bác sĩ, bắt bác sĩ bồi thường nữa…”
“Đánh bác sĩ?” Tôi nghe mãi, không nhịn được hỏi.
“Ừ, vụ mới toanh ở Bệnh viện Nhân Ái đấy.”
Nghe đến viện Ôn Trạch làm, lòng tôi trĩu hẳn xuống.
Tôi vội mở ủy nhiệm thư ra xem, chạy thẳng đến mục người ủy quyền – Bệnh viện Nhân Ái, Ôn Trạch.
Tôi giật thót tim.
“Xin hỏi ai nhận vụ này rồi?”
Mọi người nhìn nhau cười, không ai lên tiếng.
Văn phòng luật của tôi ở Thượng Hải cũng có tiếng, nếu bọn tôi không nhận, chắc chẳng ai dám nhận.
“Vậy để tôi làm.”
Mọi người đều ngạc nhiên: “Luật sư Ninh, cô nghĩ kỹ chưa đấy! Vụ này bệnh viện đúng, bác sĩ đúng, nhưng bệnh nhân rõ ràng muốn làm lớn!”
“Cô mà nói đến luật, nói kiện cáo, bọn họ lăn ra đất ăn vạ ngay!”
“Bằng chứng, lời khai rất khó thu thập.”
“Mà kể cả cô thắng, sau cùng người nhà bệnh nhân khóc lóc một cái, dư luận lại nói ‘trong pháp lý phải có tình người’.”
“Cuối cùng cô vẫn bị chửi cả hai đầu.”
Chu Diễn cũng khuyên tôi: “Giờ là lúc cô tranh ghế đối tác, đừng tự kéo mình vào rắc rối không đoán được kết quả.”
Tôi biết mọi người lo cho tôi.
Nhưng…
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố hết sức.” Vừa tranh lên đối tác, vừa thắng vụ này, tôi đều sẽ cố.
Vì tôi, và vì một bác sĩ tốt.
Tôi chạy đến phòng làm việc của Ôn Trạch, không khí nặng nề, trong phòng toàn bác sĩ, ai cũng buồn bã.
Y tá Tiểu Kiều nhận ra tôi trước: “Chị Ninh?”
Ôn Trạch đứng trong cùng, nghe tiếng liền ngoảnh lại, nhìn thấy tôi thì hơi bất ngờ: “Em tới đây làm gì?” Vừa nói vừa khẽ giấu cánh tay ra sau.
Tôi rút giấy ủy quyền: “Mọi người quyết định rồi đúng không? Kiện chứ?”
Mắt Ôn Trạch lóe lên: “Em…”
Mấy bác sĩ nhìn tôi đầy xúc động: “Thì ra cô là luật sư?”
“Chúng tôi tưởng chẳng ai dám nhận vụ này nữa, may quá còn có người tốt bụng!”
Một lúc, mấy người gần như rưng rưng.
“Kiện, nhất định kiện!”
“Chúng tôi không thẹn với lương tâm, mà ra nông nỗi này, uất ức lắm, nhất là bác sĩ Ôn, bị thương ở tay rồi.”
“Với bác sĩ ngoại khoa, tay là mạng sống đấy!”
Tôi ngước mắt nhìn, thấy bàn tay Ôn Trạch quấn đầy băng gạc, còn loang vết m á u đỏ, kéo dài lên tận tay áo blouse.