Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhaNW5w2a
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuộc gặp với Thảo khiến tôi cảm thấy đôi chút hả hê, nhưng cũng đầy lo lắng. Việc Thảo giật mình khi tôi nhắc đến bức tranh chứng tỏ cô ta có biết ít nhiều, hoặc ít nhất là Tuấn đã nói dối cô ta. Tôi biết mình đã gieo được hạt giống nghi ngờ vào lòng Thảo. Đó là điều tôi muốn.
“Thảo có tin cô không?” Luật sư Hoàng hỏi tôi qua điện thoại.
“Tôi không chắc. Nhưng cô ấy đã hoài nghi. Có lẽ cô ấy sẽ tự mình tìm hiểu thêm.” Tôi đáp.
“Tốt. Càng nhiều người biết sự thật về Tuấn, càng có lợi cho chúng ta.” Luật sư Hoàng nói. “Tôi đã gửi đơn yêu cầu triệu tập nhân chứng. Sắp tới sẽ có phiên điều trần.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, mọi thứ cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài được lâu. Ngay ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ ngân hàng. Họ thông báo tài khoản của tôi đã bị đóng băng vì một khoản nợ không xác định.
“Cái gì? Khoản nợ nào? Tôi không có khoản nợ nào cả!” Tôi hoảng hốt.
“Chúng tôi nhận được yêu cầu từ một công ty đòi nợ. Họ nói cô đã ký một thỏa thuận vay tiền và không trả đúng hạn.” Nhân viên ngân hàng giải thích.
“Tôi chưa từng ký bất kỳ thỏa thuận vay tiền nào! Đây là một sự nhầm lẫn!” Tôi kiên quyết.
“Chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu. Cô cần liên hệ với công ty đòi nợ để làm rõ.” Nhân viên ngân hàng nói rồi cúp máy.
Tôi đứng hình. Đây chắc chắn là chiêu trò của Tuấn. Anh ta muốn cô lập tôi về mặt tài chính, khiến tôi không thể chi trả cho luật sư và cuộc sống hàng ngày.
Tôi lập tức gọi cho luật sư Hoàng. Anh ấy cũng rất bất ngờ.
“Đây là một đòn bẩn thỉu. Anh ta muốn cô không có tiền để theo kiện.” Luật sư Hoàng nói, giọng đầy tức giận. “Chúng ta sẽ yêu cầu tòa án can thiệp. Nhưng trong thời gian này, cô sẽ gặp khó khăn về tài chính.”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Mọi thứ dường như đang chống lại tôi. Tôi còn lại bao nhiêu tiền mặt? Có lẽ chỉ đủ sống qua vài ngày.
Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ mẹ Tuấn. Bà ấy là một người phụ nữ quyền lực và rất yêu thương con trai. Bà ấy chưa bao giờ thích tôi.
“Mai à, con đang làm cái trò gì vậy?” Giọng bà ấy lạnh như băng.
“Con không làm trò gì cả, thưa bác. Con chỉ muốn đòi lại công bằng.” Tôi đáp.
“Công bằng? Con còn mặt mũi nói công bằng sao? Con là đồ tham lam, ly hôn xong còn muốn vơ vét tài sản nhà người ta! Bức tranh đó là của Tuấn, con đừng mơ mà đụng vào!” Bà ấy gắt gỏng.
“Bức tranh đó là quà cưới của ba mẹ con. Nó thuộc về con. Hơn nữa, Tuấn đã biết giá trị của nó trước khi cưới con, bác có biết không? Anh ta đã lừa dối con!” Tôi nói, giọng đầy uất ức.
“Đồ bịa đặt! Tuấn nhà ta không bao giờ làm những chuyện như vậy! Con là đồ tâm thần! Con đang phá hoại danh dự của Tuấn, phá hoại gia đình ta!” Bà ấy la lối.
“Bác đừng nói như vậy! Con đã có bằng chứng! Con sẽ đưa tất cả ra tòa!” Tôi đáp trả.
“Mày liệu hồn đấy! Mày dám đụng vào Tuấn, tao sẽ không để yên cho mày đâu! Mày sẽ phải trả giá!” Bà ấy gằn giọng, rồi cúp máy.
Tôi ném điện thoại xuống giường. Nước mắt bắt đầu chảy dài. Họ đang dồn tôi vào đường cùng. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.
Trong lúc bế tắc nhất, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. “Tôi biết Tuấn đã làm gì với cô. Tôi có bằng chứng. Gặp tôi tại quán cà phê X lúc 7 giờ tối nay.” Tin nhắn không có tên người gửi, nhưng tôi linh cảm đây là một cơ hội.
Tôi lưỡng lự. Liệu đây có phải là một cái bẫy của Tuấn? Hay là một người nào đó muốn giúp tôi?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đi. Tôi không còn gì để mất nữa rồi.
Đúng 7 giờ tối, tôi đến quán cà phê X. Quán khá vắng vẻ. Một người đàn ông ngồi ở góc quán, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Anh ta ra hiệu cho tôi.
“Cô Mai?” Anh ta hỏi, giọng nói hơi khàn.
“Vâng, là tôi.” Tôi đáp, ngồi xuống đối diện anh ta.
“Tôi là Sơn. Từng là cộng sự của Tuấn trong dự án đầu tư kia.” Anh ta nói, tháo kính râm ra. Tôi nhận ra anh ta. Anh ta từng đến nhà tôi vài lần để gặp Tuấn.
“Anh có bằng chứng gì về Tuấn?” Tôi hỏi ngay lập tức.
“Tuấn đã lừa dối tôi. Anh ta dùng bức tranh của cô để thế chấp vay tiền ngân hàng, nói là của anh ta. Anh ta hứa sẽ chia cho tôi một phần lớn lợi nhuận, nhưng sau đó anh ta ôm tiền bỏ trốn, để lại cho tôi một đống nợ.” Sơn nói, ánh mắt đầy căm hận.
Tim tôi thắt lại. Vậy là dự đoán của tôi đã đúng. Tuấn đã dùng bức tranh của tôi để thế chấp.
“Anh có bằng chứng không?” Tôi hỏi, giọng run run.
“Có. Tôi có bản sao hợp đồng thế chấp, có chữ ký của Tuấn. Và tôi có ghi âm cuộc nói chuyện của chúng tôi, nơi anh ta thừa nhận bức tranh là của cô, nhưng anh ta sẽ dùng nó để vay tiền.” Sơn nói, đưa cho tôi một chiếc USB nhỏ.
Tôi cầm lấy chiếc USB, tay run rẩy. Đây chính là thứ tôi cần. Bằng chứng không thể chối cãi.
“Tại sao anh lại giúp tôi?” Tôi hỏi.
“Tôi muốn anh ta phải trả giá. Tôi không muốn anh ta thoát tội. Anh ta đã hủy hoại cuộc đời tôi.” Sơn nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói, thật lòng.
“Cô cứ dùng những thứ này. Tôi sẽ đứng ra làm chứng nếu cần thiết.” Sơn nói.
“Cẩn thận đấy, Tuấn không phải người đơn giản đâu. Anh ta có thể làm mọi thứ để bảo vệ mình.” Sơn cảnh báo tôi.
Tôi gật đầu. Tôi biết. Nhưng giờ đây, tôi không còn đơn độc nữa. Tôi đã có bằng chứng, và có cả đồng minh.
Khi tôi rời khỏi quán cà phê, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh mới. Tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi sẽ chiến đấu đến cùng. Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của Tuấn trước tất cả mọi người. Một chiếc xe ô tô đen lại xuất hiện, đậu khuất ở cuối phố. Lần này, tôi nhìn rõ một bóng người trong xe. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tuấn đã biết. Anh ta đã cử người theo dõi tôi. Cuộc chiến này sẽ không dễ dàng. Nhưng tôi đã sẵn sàng. Tôi siết chặt chiếc USB trong tay, lòng đầy quyết tâm. Tôi sẽ không để anh ta thắng. Tôi sẽ không để anh ta phá hủy tôi thêm một lần nào nữa. Tôi đã có bằng chứng, tôi đã có đồng minh, tôi sẽ vạch trần mọi thứ.