Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Con gái tôi nghe xong thì sững người một lúc, sau đó bật cười lớn:
“Ha ha ha ha, ông ấy c.h.ế.t rồi hả? Chết rồi à? Chết là đáng!”
Cười một lúc, nó lại như sực nhớ ra gì đó, chỉ tay vào tôi, hỏi nữ cảnh sát:
“Các người bắt mẹ tôi về đồn, chẳng lẽ nghi ngờ mẹ tôi cố tình đầu độc ông ấy?
Với cái gan như hạt mè của bà ấy ấy à! Làm ơn điều tra cũng phải tìm hiểu kỹ đi chứ!
Chồng bà ấy nói đông, bà ấy chẳng dám nói tây. Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, chồng không cho trị là không trị, từ viện về nhà vẫn giặt giũ nấu cơm, làm ô sin như thường!”
Tôi nhìn dáng vẻ con gái, vừa buồn lại vừa giận.
Cha nó c.h.ế.t rồi, vậy mà một tiếng “bố” cũng không gọi, cứ “người đó, người đó” nghe mà đau lòng.
Không biết có phải vì tôi già lại bệnh, cảnh sát xác minh xong bệnh án liền cho tôi về.
Trước khi đi, nữ cảnh sát dặn tôi không được rời khỏi thành phố, cái c.h.ế.t của ông ấy vẫn phải tiếp tục điều tra.
Ra khỏi đồn, tôi kéo con gái, mong nó cùng tôi đến bệnh viện:
“Tiểu Nam à, mẹ già rồi, con giúp mẹ lo hậu sự cho bố con được không?”
“Con mà lo cho ông ta à? Mẹ không sợ con rải tro cốt ông ta đi luôn chắc?”
Nhìn nụ cười nửa miệng của nó, tôi không kìm được lại khóc. Nó thấy vậy liền hất tay:
“Con đi làm đây!”, rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi đầu óc choáng váng, một mình quay về nhà, mọi thứ vẫn y như hôm qua.
Cái nồi nấu mì vẫn lặng lẽ nằm trên bàn ăn, bãi nôn của ông ấy bốc mùi nồng nặc.
Tôi cầm khăn, quỳ xuống lau dọn, làm rồi mà thấy nhẹ lòng.
Ông ấy nói không sai, con người không nên rảnh rỗi, rảnh là suy nghĩ lung tung. Phải làm việc, cứ làm tiếp!
Theo thói quen hằng ngày: quét trước, lau sau, từ bếp đến nhà vệ sinh.
Chỉ một ngày không dọn mà nhà đã phủ bụi, nếu ông ấy còn sống, lại mắng tôi cho xem.
…Ông ấy?
Ông ấy c.h.ế.t rồi!
Khăn rơi khỏi tay, tôi run rẩy cầm chiếc điện thoại cũ, gọi vào số con trai để lại mấy hôm trước.
“Mẹ à, cuối cùng mẹ cũng gọi, đã nghĩ thông suốt rồi hả?”
“Mẹ có nghĩ rồi… Không đúng! Con, mau về nhà, bố con…”
Chưa nói dứt lời đã bị con cắt ngang:
“Về á? Về cái gì? Mẹ muốn con c.h.ế.t à? Nói mẹ biết, con đang trốn nợ, trốn nợ!
Cũng tại mẹ, bảo quyết định sớm đi, cứ kéo dài, hai mươi vạn đó! Mẹ muốn nhìn thấy con bị chủ nợ c.h.é.m c.h.ế.t à?!
Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ chỉ có mỗi mình con trai thôi.
Có người đến rồi, con cúp máy đây. Mẹ, nhất định phải cứu con đấy nhé!”
Con gái không chịu đến, con trai không thể đến.
May mà cháu trai họ của chị Chu làm dịch vụ tang lễ, cậu ấy rất tử tế, chạy vạy giúp tôi lo liệu xong hậu sự cho ông ấy.
Nhưng đến lúc tính tiền, tôi sững người.
Mười vạn?! Giờ làm ma chay mà đắt đến thế sao? Chết còn không nổi!
Tôi cầm chặt ba nghìn tệ còn lại, đành dẫn cậu cháu đó đến chỗ trọ của con gái.
Con gái tôi mười mấy tuổi đã đi làm ăn xa, hiểu biết nhiều hơn tôi. Không biết nó nói gì với cậu cháu, tiền tang lễ từ mười vạn hạ xuống còn ba vạn.
Nó bảo tôi viết giấy nợ, hứa tuần sau trả đủ.
Lúc đặt ngón tay ký tên, tôi do dự nói mình chỉ có ba nghìn.
Con gái trợn mắt mắng:
“Không có tiền thì bày vẽ cái gì! Không trả được thì bán nhà đi!”
Nhưng ngôi nhà đó là để dành cho con trai cơ mà, sao có thể bán?
Tôi không dám cãi, chỉ biết ngoan ngoãn in dấu vân tay. Cậu cháu họ nhận giấy nợ mà còn cười với tôi:
“Bác à, tháng sau nếu không trả được cũng không sao, ba vạn thôi mà, không cần bán nhà đâu. Bác cho cháu ở mấy năm là được, coi như cháu thiệt thòi chút, trừ nợ.”
Thằng bé này thật tốt bụng, nợ nó mà còn lo cho tôi.
Con gái tôi thì lại bảo: thằng cháu ấy tim gan đen sẫm, tiền người c.h.ế.t cũng lấy, tiền người sống cũng moi, không kiêng kỵ gì, kiểu gì cũng gặp báo ứng.
Xong việc, con gái dắt tôi về nhà, lục tung đồ đạc của ông ấy.
Rồi kéo tôi tới ngân hàng, mang theo giấy chứng tử, tra tài khoản của ông.
Thì ra ông ấy nhiều tiền như vậy – gộp lại từ mấy ngân hàng là tám mươi bốn vạn.
Con gái cầm thẻ ngân hàng, nhìn tôi lạnh lùng cười:
“Tám mươi bốn vạn! Ông ấy có tám mươi bốn vạn mà không chịu bỏ ra vài vạn chữa bệnh cho mẹ. Ung thư dạ dày giai đoạn đầu, phẫu thuật chỉ hai ba vạn, mạng mẹ trong mắt ông ta chẳng đáng đồng nào!”
Tôi cũng tức giận. Cái ông già c.h.ế.t toi này, có từng ấy tiền mà không lấy ra giúp con trả nợ?
Tôi vội móc điện thoại gọi cho con trai. Chừng ấy tiền đủ cho nó trả hết nợ rồi.
Nhưng gọi mười lần, nó vẫn không nghe. Tôi lo đến mức cứ vò tay không ngừng, còn con gái thì cầm thẻ đứng dậy:
“Tiền này cứ để con giữ. Mẹ cần thì tới tìm.”
“Nhưng… nhưng đó là tiền của em con, không thể lấy đi được.”
“Nó à? Bao giờ nó về thì hẵng nói!”
Nói xong, nó bỏ đi. Tôi không đuổi kịp, gọi cũng không quay lại, chỉ có thể ôm hũ tro cốt của ông ấy mà khóc một trận đã đời.
Mấy ngày sau, tôi cứ ôm khư khư cái điện thoại cũ, liên tục gọi cho con trai.
Không thấy nó đâu, chỉ thấy cảnh sát lại đến – vẫn là hai người lần trước – mang theo giấy triệu tập.