Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hừ, Bùi Hằng, chàng biết mình đang nói gì không đấy?
Vẻ tính toán rõ rành rành thế kia, hệt như mấy viên gỗ trên bàn tính sắp văng trúng mặt ta.
Ta và Bùi Hằng tuy đã thành thân một năm nhưng vẫn ngủ hai phòng riêng.
Có điều bây giờ ta đã hiểu tâm ý chàng nên muốn thử vun đắp, ngủ cùng một giường cũng chẳng sao.
Huống hồ với tình trạng bây giờ của chàng, muốn làm gì chỉ e lòng có thừa mà lực không đủ.
Vả lại ta quả thực buồn ngủ.
Ta ngáp dài, bước lại gần: “Được, chàng xích sang một bên.”
Bùi Hằng đỏ mặt nhích qua nửa cái giường.
Ta khẽ nhếch môi cười, vừa đặt lưng xuống đã thiếp đi.
Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ cảm nhận một thứ êm ái lướt nhẹ trên trán mình.
Phảng phất hương tùng bách thoảng qua.
Đó là mùi của Bùi Hằng.
12
Trong những ngày dưỡng thương, Bùi Hằng vô cùng ngoan ngoãn, bảo uống thuốc là uống, bảo ngủ là ngủ.
Ngoài việc chàng ghen lồng lộn mỗi khi Tống Lâm An mang quà tới, phần lớn thời gian rất biết nghe lời.
Thật ra, nếu so ra thì ta ở cạnh Bùi Hằng lại thoải mái hơn cạnh Tống Lâm An.
Lúc Trước, khi ở cạnh Tống Lâm An, lúc nào ta cũng phải giữ hình tượng hoàn hảo nhất, không muốn để y thấy chút khuyết điểm nào.
Còn với Bùi Hằng, ta không cần phải làm thế.
Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta từng thấy mông chàng bị đánh đến nở hoa, chàng cũng biết vạt váy dính máu của ta khi lần đầu có nguyệt sự.
Ai cũng chứng kiến quá nhiều cảnh xấu hổ của nhau, chẳng còn gì để chê cười.
Ở cạnh chàng, ta có thể ăn ba bát cơm lớn, có thể òa khóc thật to rồi chùi nước mắt vào tay áo chàng.
Tống Lâm An thường biếu ta hoa lan thanh tao, đồ trang sức quý hiếm, hay gấm Thục đắt giá.
Còn Bùi Hằng thì tặng ta bảo mã, tặng ta trường kiếm, hoặc một xấp ngân phiếu trắng phau cùng mấy cửa tiệm.
Mặc dù thành thân một năm, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa nhưng kỳ thực vẫn rất vui vẻ.
Có lần ta khen công tử nào đó áo trắng phiêu diêu thoát tục, Bùi Hằng ngoài miệng thì chê “khoa chân múa tay”, vậy mà mấy hôm sau lại lúng túng khoác một bộ áo trắng, lượn qua trước mặt ta.
Ta đánh rơi một tượng chó bằng gỗ yêu thích thì chàng lén tập tạc gỗ mấy ngày liền, làm ra một con y hệt rồi tỉnh bơ đưa ta: “Tiện tay khắc, cho nàng đấy, chớ làm mất nữa.”
Ta khoái vẽ tranh minh họa cho mấy quyển tiểu thoại có nội dung thầm kín, chàng liền đích thân đọc cả loạt thoại bản ta thích, vẽ rồi góp ý cho ta.
Thậm chí chàng còn sẵn lòng cùng ta bàn luận xem nữ chính hợp với nam chính nào nhất.
Dù chúng ta thường cãi nhau vì thẩm mỹ trái ngược.
Ta bất chợt ta hiểu ra, từ nhỏ đến lớn, những lời ta nói luôn được chàng ghi tạc.
Chẳng qua chàng quá ương ngạnh, còn ta lại chậm chạp cho nên mới để lạc nhau bao năm.
Lần này chàng mất trí, còn bị cú sốc “nàng đã thành thân, phu quân không phải ta” nên thành ra buông thả bản thân, nhưng cái cách chàng chủ động cũng lắm khi quái chiêu.
Lúc đưa chén trà cho ta, chàng cố tình lướt khẽ qua đầu ngón tay ta.
Khi cùng coi hát, chàng ngồi sát bên ta, gần đến nỗi ta cảm nhận hơi thở chàng phả sau gáy.
Khi ngủ, chàng ôm ta vào lòng, đến sáng thức dậy lại giả ngây ngô mà buông tay.
Trong vườn hoa ngát mùi hoa mai, ta cắt hai cành mang sang viện bên dâng Khang Ninh Quận chúa.
Bùi Hằng đứng ngoài sân, cố ý không khoác áo choàng, gương mặt trông thật tội nghiệp.
Ta gọi chàng vào phòng, chàng lại cúi mắt: “Ta đợi nàng ở đây.”
Chàng tưởng ta không biết chàng đang cố tình tỏ vẻ đáng thương sao?
Song ta sống hai mươi năm, đây mới là lần đầu thấy Bùi Hằng làm mình làm mẩy như thế!
Thật đáng giá!
13
Qua một mùa đông tĩnh dưỡng, cuối cùng chân Bùi Hằng cũng bình phục.
Ta lập tức kéo chàng lên chùa tạ lễ.
Hòa thượng trụ trì là bạn cờ của chàng nên chàng đi trước chào hỏi.
Ta đến chính điện hành lễ tạ, ai ngờ gặp Khang Ninh Quận chúa ở đó.
Ta mừng rỡ cúi chào: “Nghĩa mẫu, trùng hợp quá.”
Quận chúa cười: “Không phải trùng hợp, là ta cố ý đến tìm con.”
Ta nghiêm túc lắng nghe.
Quận chúa nắm tay ta: “A Lam, từ lần đầu gặp, ta đã rất quý con.”
“Ta hằng mong con gả cho Lâm An để làm nữ nhi của ta, chỉ tiếc đứa con bất tài ấy…”
“Nhưng ta tình cờ nghe nói, con thành thân đã một năm mà vẫn chưa viên phòng cùng phu quân…”
Ta tròn mắt kinh ngạc: “Phu nhân… sao người biết cả chuyện này?”
Bà che miệng cười: “Cũng là Thục Mẫn nói với ta!”
Ta ôm trán thở dài.
Chuyện này cũng do ta, dạo gần đây Thục Mẫn thành hôn nên chúng ta có dịp tụ hội, thấy nàng vui sướng mơn mởn, ta bèn lầm bầm tâm sự, bảo tranh ảnh trong Xuân Cung Đồ quả không gạt người.
Nàng kể phu quân nàng trên giường chiếu uy vũ thế nào, lại hỏi ta Bùi Hằng ra sao.
Tuy ta chưa “thử”, nhưng cũng biết chuyện phu thê phải càng thường xuyên càng tốt, đành bịa là mỗi đêm bảy lần, lần nào cũng kéo dài một canh giờ.
Thục Mẫn liền phá lên cười, cười xong lại nghiêm túc hỏi: “Hai người thật sự chưa từng viên phòng phải không?”
Ta hoảng loạn: “Sao ngươi biết?”
Nàng gõ lên trán ta: “Nếu đã từng thử thì ngươi đâu thể nói ra chuyện hoang đường thế.”
Nàng còn hỏi: “Có phải ngươi vẫn tơ tưởng Lâm An biểu ca không?”
Ta xua tay: “Tuyệt đối không.”
Ai ngờ nha đầu đó lại chẳng giữ mồm mà đi tố giác ta.
Quận chúa thấy ta đã hiểu, liền tiếp tục bảo:
“Nay con đã có phu quân, lời này vốn dĩ ta không nên hỏi.”
“Nhưng con nhìn đứa con bất tài của ta mà xem, lòng dạ nó cứ buộc chặt bên con.”
“Ta đành liều cái mặt già này, thay nó hỏi con một câu.”
“Con cùng tiểu tướng quân Bùi gia thành thân, ban đầu vốn có phần do bốc đồng không, mà một năm rồi vẫn chưa viên phòng…”
“A Lam, con thật sự nghĩ thông rồi ư, trong tim con rốt cuộc có ai?”
Rốt cuộc trong tim ta, ai mới là người ta yêu?
Hồi trước nhìn thấy Tống Lâm An, ta ngập tràn yêu thích và ngưỡng mộ.
Nhưng khi đối diện Bùi Hằng, ta biết giận, biết đau, biết bối rối, còn thấy mình đối xử với chàng chưa đủ tốt.
Bấy lâu nay ta chưa tỏ rõ thái độ vì sợ mình chưa phân biệt được tình cảm mà lỡ cho chàng tín hiệu sai lầm.
Tống Lâm An và Bùi Hằng khác nhau một trời một vực, nếu ta yêu thích dạng thư sinh phong nhã kia, sao có thể say mê chàng võ tướng nóng rực như lửa?
Chàng yêu ta quá nồng nàn, ta lại sợ mình phụ chàng.
Ta ngước nhìn bài kệ trên tường.
“Bởi yêu nên lo, bởi yêu nên sợ.”
Bỗng dưng tâm trí ta bừng sáng, mọi uẩn khúc trong lòng tan thành mây khói.
Ta mỉm cười, cặp mắt ánh lên nét trong trẻo hướng về Quận chúa Khang Ninh:
“Quận chúa, con nghĩ thông rồi.”
“Con yêu phu quân của con.”
“Choang” một tiếng, sau lưng có vật gì đó rơi xuống.
Ta với Quận chúa cùng ngoảnh lại nhưng chẳng thấy ai.
Tỳ nữ của bà bước ra phía sau bức tường ở hành lang, rồi quay lại bẩm báo:
“Không thấy người, chỉ có một hộp cờ cô độc nằm trên đất, quân đen quân trắng vương vãi khắp nơi.”