Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bằng chứng thanh toán căn hộ học khu cao cấp phía Tây thành phố, đứng tên Vương Kiệt.
Và đặc biệt: video ông ta đón một bé trai ở cổng trường mẫu giáo, gọi bé là “con yêu”, bé cười toe toe gọi lại “bố”, còn Vương Kiệt thì xách cặp đứng bên cạnh.
Cười chết thật. Mẹ tôi làm nghề dọn dẹp cả đời, nhưng người quen khắp nơi, cái gì cũng có thể moi ra. Lo mấy chuyện này, với bà như “ăn cháo.”
“Thưa tòa, Chu Kiến Nghiệp và Vương Kiệt đã có con chung. Những năm qua, ông ta đã tiêu hơn 5 triệu vào mẹ con họ – bao gồm căn nhà học khu đứng tên Vương Kiệt – mà toàn là tiền trong tài sản chung với bà Lý Hiểu Hồng.”
Vị thẩm phán từng trải nhiều vụ án mà cũng không giấu được ánh mắt thương cảm khi nhìn sang Lý Hiểu Hồng.
Thấy tôi tung chứng cứ “chắc như đinh đóng cột”, Chu Kiến Nghiệp bắt đầu rối loạn, hét lên:
“Giả hết! Cô ta bịa đặt! Đồ giả!”
Chưa nói xong, bốp một cái — Chu Dĩ Tông đã đấm thẳng vào mặt ông ta.
“Tôi gọi ông là cha ba mươi năm nay, mà ông lại đem hết tài sản đi cho con riêng?!”
“Tôi có phải con ruột ông không vậy? Sao ông thiên vị đến thế?!”
Chu Dĩ Tông gào lên, rồi đạp liên tiếp vào Chu Kiến Nghiệp — như phát điên.
Đúng là bản chất đàn ông — chỉ khi chạm vào lợi ích cá nhân thì mới nổi điên.
Trước đó anh ta còn giả mù giả điếc nhìn bố ôm ấp tiểu tam, giờ mất phần mới chịu “quýnh nhau”.
Cảnh sát tư pháp lao vào can ngăn vẫn không kéo nổi.
Với tình hình như vậy, án xử thế nào đã rõ mười mươi.
Cuối cùng, Chu Kiến Nghiệp thua toàn tập.
Tòa ra phán quyết:
Lý Hiểu Hồng được quyền đòi lại toàn bộ tài sản bị chuyển đi.
Còn khoản nợ ba triệu — vì bà không hề hay biết — được quy hoàn toàn về phía Chu Kiến Nghiệp.
15
Sau khi ly hôn, Lý Hiểu Hồng không đến làm ở công ty mẹ tôi.
Bà chuyển hẳn vào Sanya.
Như bà nói: “Đây là hành trình tái sinh thật sự của tôi.”
Còn tôi thì chính thức nộp đơn ly hôn với Chu Dĩ Tông.
Nhưng so với vụ kiện dứt khoát của Lý Hiểu Hồng, vụ của tôi không hề dễ dàng.
Vì Chu Dĩ Tông không có lỗi nghiêm trọng, nên cứ nhất quyết không chịu ký.
Thậm chí đến phiên tòa, anh ta còn mang hoa đến mong tôi quay về.
Nhìn gã đàn ông đang ngồi ở ghế bị đơn, mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm…
Tôi chỉ thấy kinh tởm.
Tôi hận mình mắt mù.
Hận mình đã quá tuổi còn vội vã muốn lấy chồng.
Dù có sống cả đời không lấy ai thì sao chứ?
Bị thúc cưới cả đời còn hơn sống cả đời như Lý Hiểu Hồng.
Phiên tòa sơ thẩm không xử cho ly hôn.
Khi bước ra khỏi tòa, tôi giẫm nát bó hoa trong tay Chu Dĩ Tông ngay trước mặt anh ta.
Tôi muốn anh ta hiểu:
Dù khó khăn thế nào, tôi cũng nhất quyết phải ly dị với loại đàn ông thối nát từ gene như anh ta!
Vì vậy, tôi lao vào chuẩn bị hồ sơ, tài liệu, chứng cứ.
Chờ đợi phiên phúc thẩm.
Nhưng bất ngờ là — chưa đến phiên tòa phúc thẩm, thì tôi đã nhận được… giấy báo tử của Chu Dĩ Tông.
Tai nạn giao thông — tử vong tại chỗ.
Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là một vụ tai nạn bình thường.
Cho đến khi nhân viên bảo hiểm phát hiện một điểm bất thường.
Trước lúc xảy ra tai nạn, Chu Dĩ Tông đột nhiên mua rất nhiều hợp đồng bảo hiểm giá trị cao.
Và người thụ hưởng duy nhất là — Chu Kiến Nghiệp.
Không lâu sau, kết quả điều tra đã rõ ràng.
Hóa ra sau khi thua kiện và bị buộc trả lại 5 triệu cho Lý Hiểu Hồng, Vương Kiệt đã đuổi Chu Kiến Nghiệp ra khỏi nhà.
Để lấy lại lòng “giai nhân”, cũng để có tiền nuôi con riêng, Chu Kiến Nghiệp đã nghĩ ra “cách” này.
Và ông ta thật sự đã làm.
Chỉ là, ông takhông ngờ rằng: “lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát”.
16
Sau vụ việc đó, Chu Kiến Nghiệp bị kết án tử hình.
Trước ngày thi hành án.
Lý Hiểu Hồng bảo tôi đưa bà đến trại giam.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Chu Kiến Nghiệp khóc như trẻ con, thở không ra hơi qua lớp kính ngăn.
Ông ta quỳ gối, van xin Lý Hiểu Hồng ký giấy bãi nại.
Cầu xin bà cho ông ta một con đường sống.
Nhưng Lý Hiểu Hồng chỉ nhẹ nhàng phủi áo:
“Không. Tôi tới là để xem ông thảm hại đến cỡ nào.”
“Tiện thể báo cho ông biết: đứa con trai muộn của ông phát bệnh động kinh, Vương Kiệt thì bỏ rơi nó.”
“Còn bà ta — đi làm tiểu tam cho một ông già khác, bị vợ chính đâm xe thành người thực vật.”
“Con ông vào trại mồ côi.”
“Bà ta bỏ ông — cũng nhận đủ báo ứng rồi.”
“Vậy đã hả dạ chưa?”
Nói xong, bà chẳng thèm liếc cái mặt tím tái vì tức của Chu Kiến Nghiệp nữa, thẳng tay ngắt điện thoại.
Khi rời khỏi trại giam, tôi để ý chiếc túi xách của bà.
Một chiếc Lady Dior ba ngăn.
Không phải đồ quá đắt tiền, nhưng với Lý Hiểu Hồng trước kia, bà ấy tuyệt đối sẽ không dám mua.
Ra đi một thời gian, bà ấy thực sự thay đổi rất nhiều.
Không chỉ là cách ăn mặc, phong thái – mà cả tâm thế cũng đã khác.
Dù đã gần 60 tuổi, nhưng bà ấy rạng rỡ như vừa sống lại từ đống tro tàn.
Nhận ra ánh mắt đầy cảm xúc của tôi, Lý Hiểu Hồng hơi ngượng ngùng cười:
“Sau khi rời đi, tôi tham gia vào một nhóm du lịch dành cho người lớn tuổi do mấy chị em cùng đoàn giới thiệu.”
“Nhìn cuộc sống tuổi già đầy sắc màu của họ, tôi mới hiểu trước đây mình đã sai lầm đến mức nào.”
“Lúc đó, tôi là con gái, là mẹ, là vợ — nhưng lại chưa từng là chính mình.”
“Còn bây giờ, tôi chỉ đơn giản là ‘tôi’. Là chính tôi!”
“À đúng rồi, dạo trước tôi mới mua một chiếc xe cắm trại, định bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh đất nước tuổi xế chiều. Cô có muốn đi cùng không?”
Tôi cuối cùng cũng bật cười, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi dứt khoát gật đầu đồng ý:
“Đi chứ!”