Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Quả nhiên, cảnh sát còn chưa nói gì thêm, ông ta đã thở dốc rồi vội vàng kêu:

“Chỉ là sáu mươi vạn thôi mà, tôi trả!”

Tôi ngay lập tức đưa mã QR:

“Chuyển xong tôi ký đơn hòa giải ngay.”

Và thế là, dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ông ta, tôi nhận tiền đầy đủ và ngon lành.

Chu Dĩ Tông thì chẳng khác gì con ếch bị bóp cổ, trán nổi gân xanh, mắt trợn ngược, nhưng không thốt nổi một câu.

07

Nhận được tiền, tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Còn hai bố con kia, mặt mày méo xệch như vừa ăn phải phân mà lại bị táo bón.

Tôi biết, họ chắc chắn sẽ không để tôi yên.

Thế nên tôi dứt khoát đặt luôn suất điểm tâm sáng tại khách sạn 5 sao cho mình.

Dù sao bây giờ tôi cũng có tiền — không xài thì phí!

Nhưng đúng lúc tôi vừa mở cửa chuẩn bị ra ngoài…

Thì đập vào mắt tôi lại là gương mặt cười tươi như hoa của bố Chu Dĩ Tông.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên mập mạp ăn mặc sang trọng, hai người dính lấy nhau như dán keo.

“Nào, Tiểu Kiệt, nếm thử cháo này đi. Biết em thích uống, anh bảo chị dâu em hầm suốt đêm đấy.”

Chu Kiến Nghiệp (bố của Chu Dĩ Tông) một tay đưa bát cháo nghi ngút khói tới trước mặt người phụ nữ tên Tiểu Kiệt, tay còn lại lại vuốt ve lưng bà ta không ngừng.

Hai người họ không hề kiêng dè gì, thậm chí còn dính lấy nhau như keo dán, thân mật một cách lố bịch.

Tôi sốc nặng.

Mẹ Chu Dĩ Tông đang bận bịu trong bếp, đầu tóc bết mồ hôi, tay chân lấm lem dầu mỡ. Vậy mà chồng bà ta lại…

Nếu so sánh thì hai người bên ngoài kia trông còn giống vợ chồng hơn. Không — đúng hơn là cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt!

Đáng nói là Chu Dĩ Tông ngồi ngay đối diện, vậy mà không mảy may phản ứng. Thậm chí còn gõ bát la lớn:

“Mẹ, nhanh lên, múc cháo cho con!”

Nhận được “mệnh lệnh”, mẹ chồng tôi tất bật bước ra từ bếp, thậm chí còn chưa kịp rửa tay.

Đáng sợ nhất, bà ấy cũng chẳng mảy may phản ứng gì với cảnh chồng mình âu yếm người đàn bà khác, gương mặt vô cảm đến đáng sợ.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi hiểu vì sao hôm qua bà ấy không dám nói thật với cảnh sát.

Ngay cả khi thấy chồng mình ngang nhiên cắm sừng mà cũng không dám phản kháng, bà còn có thể làm gì?

Tôi lại nhớ tới bát mì khuya hôm qua, và đôi hoa tai mà bà đã cất giữ giúp tôi — coi như nợ ân tình.

Thôi thì, dọn rác giùm bà một lần, cũng coi như trả lễ!

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, mẹ chồng đã múc xong cháo cho Chu Dĩ Tông, thậm chí còn múc thêm một bát cho tôi:

“Dương Dương dậy rồi à? Mau lại ăn chút cháo đi.”

08

Tôi hỏi mẹ chồng: “Người phụ nữ kia là ai?”

Chu Kiến Nghiệp lập tức chen vào:

“Đó là Vương Kiệt, bạn thanh mai trúc mã của tôi. Nếu năm xưa không có chút hiểu lầm, người cưới tôi hôm nay chính là cô ấy.”

“Gần đây cô ấy mới dọn đến gần đây, sống một mình. Ăn cùng nhà chúng ta cũng là chuyện bình thường.”

Đang nói, người đàn bà tên Vương Kiệt kia đã đặt bát xuống, thản nhiên bước vào phòng của mẹ chồng.

Chu Kiến Nghiệp lập tức theo sau.

Ai cũng là người lớn cả rồi, họ định làm gì trong đó, tôi không cần tưởng tượng cũng biết.

Quá đáng thật!

Từ nhỏ tôi quen nhìn cảnh bố mẹ yêu thương nhau, đột nhiên gặp cái “tổ quái đản” thế này, chỉ thấy cả thế giới quan bị xô lệch.

Tôi quay sang mẹ chồng:

“Chiếc mũ xanh ấy đội lên đầu chắc đẹp lắm nhỉ?” 

“Bị bạo hành, bị cắm sừng mà vẫn nhịn như thần rùa, bà cũng chịu đựng giỏi thật!”

Có lẽ tôi đã đâm trúng nỗi đau trong lòng bà ấy.

Người phụ nữ vừa như hóa đá nãy giờ, lập tức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào đến phát run nhưng vẫn cố nuốt vào:

“Tôi còn có thể làm gì? Rời khỏi cái nhà này… tôi sống sao nổi…”

Tôi giận tím mặt, túm lấy cái túi xách của Vương Kiệt, ném thẳng vào mặt Chu Kiến Nghiệp đang thay giày ở cửa.

“Chu Kiến Nghiệp, ông còn là con người không?” 

“Ký ức xưa cũ gì, tôi thấy ông chỉ đáng gộp cả hai chữ ‘súc sinh’!”

“Còn bà kia,” — tôi chỉ vào Vương Kiệt. “Trên cao không luyện, lại cứ thích lặn xuống đáy. Bà đúng là cảnh giới ‘người – tiện – hợp nhất’!”

“Già đầu còn bày đặt làm tiểu tam, không thấy nhục à?”

Chu Kiến Nghiệp đỏ mặt tía tai, vội vàng ôm lấy Vương Kiệt:

“Cô mắng ai là tiện nhân? Rõ ràng cô mới là đồ tiện nhân!”

Tôi hét to:

“Chu Dĩ Tông, anh mau đuổi người đàn bà này ra khỏi nhà!”

Tôi cứ nghĩ, cho dù anh ta bị bố mình nhồi nhét tư tưởng gia trưởng, thì ít ra anh vẫn là con trai của mẹ mình, trong tình huống này anh ta sẽ đứng ra bảo vệ mẹ.

Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng liếc qua hiện trường trước mắt, sau đó lập tức quay sang chỉ trích tôi:

“Thanh Dương, em có thể bớt chuyện một chút không? Mới về nhà có hai ngày mà đã làm nhà anh loạn hết cả lên, còn khiến ba anh mất sáu mươi vạn – đó là toàn bộ tiền tiết kiệm cả đời ông ấy đấy, em biết không?”

“Mẹ anh còn không quản việc của ba anh, em lấy tư cách gì mà đòi can thiệp?”

Nhìn người đàn ông trước mắt — bị bố mình tẩy não đến mất hết năng lực tư duy độc lập, tôi bất giác bật cười.

Ban đầu, tôi còn nghĩ nếu có thể không ly hôn thì thôi, sống được thì cứ sống — dù sao tôi cũng chẳng sợ anh ta hay ông già kia.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu tôi chọn một người đàn ông như thế làm cha của con mình, thì đứa con tôi sinh ra chẳng phải cũng sẽ thối nát như vậy sao?

Dưới háng tôi, tuyệt đối không thể cho ra đời một con dao sẽ đâm ngược lại mình!

09

Chu Kiến Nghiệp thấy con trai đứng về phía mình, càng thêm đắc ý:

“Ly hôn! Dĩ Tông, con ly hôn với nó đi! Loại con dâu thế này không thể giữ!”

“Ly thì ly! Vừa hay tôi cũng chẳng thèm con trai ông!” 

“Nhưng trước khi ly, tôi sẽ tiễn cả ông và cái người đàn bà không biết xấu hổ kia ra khỏi cái nhà này!”

Nói rồi, tôi chộp lấy cây chổi bên cạnh, quất thẳng vào mặt Chu Kiến Nghiệp và Vương Kiệt.

Chu Dĩ Tông thấy tôi lại đánh bố mình, theo phản xạ định nhào tới đỡ.

Nhưng vừa thấy tôi dễ dàng bẻ cong cán muỗng bằng thép không gỉ, anh ta lập tức lùi lại không nói tiếng nào.

Đúng là anh ta. Một người đàn ông chẳng ra gì.

Không bảo vệ được mẹ, đến bố cũng chẳng dám đỡ.

Chu Kiến Nghiệp bị tôi dọa cho hồn vía lên mây, vội vàng kéo theo nhân tình chạy biến khỏi nhà.

Tôi cứ tưởng đôi “chim ri hoang dã” kia ít nhất cũng sẽ mất tăm vài ngày.

Ai ngờ chưa đầy 24 giờ sau, ông ta đã vác xác đến tận nơi làm của tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương