Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Không ngờ, y lại chậm rãi đáp:

“Được thôi.”

Ta biết, Tiêu Duyên Hà nhất định sẽ xử lý ta.

Tim ta đập thình thịch, lông tơ dựng đứng.

08

Sau khi trở về phủ, Trương Lệnh càng lúc càng khó đoán.

Trước mặt người ngoài là quân tử nho nhã, nhưng đối với ta thì còn tệ hơn trước.

Rõ ràng ta đã thuận theo mọi điều hắn nói, vậy mà hắn lại đột nhiên không vừa ý.

“Không nói được, tay cũng gãy rồi sao? Người khác động vào nàng, nàng liền để mặc hắn động tay động chân, Tạ Tàng Châu, nàng thực sự chẳng biết liêm sỉ là gì à?”

Những lời chua chát như vậy, thời gian gần đây hắn đã nói đi nói lại quá nhiều.

Trước kia nếu nghe phải thì ta nhất định sẽ buồn bã rất lâu. 

Nhưng giờ đây, không hiểu sao ta chỉ cảm thấy Trương Lệnh như con sẻ đầu hiên, không ngừng ríu ra ríu rít quấy nhiễu.

Ta không hiểu, hắn đã ghét ta đến thế, vì sao còn ngày ngày giả vờ với ta, canh giữ ta như canh giữ tù nhân. 

Trong phủ phòng bị nghiêm ngặt, không còn cách nào để thoát thân.

Dần dần, tiếng Trương Lệnh như xa dần, ta lặng lẽ cúi đầu rơi vào trầm tư.

Ngoài sân, thỉnh thoảng có tiếng xây dựng vọng lại, là tiếng thợ thạch đang sửa chữa đông viện trong phủ. Nơi ấy có ánh nắng tốt nhất, mùa hè có trái ngọt, mùa đông có mai nở.

Mai ấy thuộc giống lục ngạc, là loại hoa ta yêu thích nhất.

Khi mới gả vào, ta được cho biết bản thân không thể ở đó. Vì nơi đó là Trương Lệnh đích thân cho xây để cưới Đổng Chi Vi, từng viên gạch ngói đều là tâm huyết của hắn.

Đó là viện của người khác, nhà của người khác.

Ta bỗng nhiên ngộ ra, thì ra bấy lâu nay, ta chưa từng có một nơi chốn gọi là nhà.

Nhà phụ mẫu là của đệ đệ.

Ta tưởng rằng xuất giá, bản thân sẽ có một chốn riêng tư trọn vẹn với phu quân.

Nhưng ta đã nhầm.

Chim khách có tổ nhưng bị chim cu chiếm giữ.

Ta vẫn luôn là con chim cu nhỏ bé run rẩy ấy, chưa từng thay đổi.

Một tiếng gõ khẽ trên bàn khiến ta sực tỉnh, Trương Lệnh lạnh lùng nhìn ta.

“Lời ta vừa nói, nàng có nghe thấy không?”

Ta mím môi.

Thì ra vừa nãy hắn nói sẽ dùng ta đổi lấy Đổng Chi Vi, khi đó sẽ giải độc cho ta, bắt ta giả vờ có thai đến tố cáo Tiêu Duyên Hà.

Trước đó hắn còn dụ dỗ ta rằng sẽ không có người thứ tư biết chuyện. 

Nhưng ngay sau đó, hắn đã định đem cả thanh danh của ta ra đánh đổi

Ta lặng lẽ nhìn hắn, cúi đầu cầm bút viết vài chữ.

【Trong mắt chàng, rốt cuộc ta là gì?】

Nhìn thấy câu hỏi trên giấy, Trương Lệnh khựng lại một thoáng rồi bật cười:

“Là gì ư?”

Hắn từ từ vò nát tờ giấy.

“Ngươi nghĩ Tạ thị các người còn được như thời tiền triều sao? Phụ thân ngươi đã bị giáng chức, còn có thể muốn gả vào Trương gia liền gả ư?”

Hắn khẽ khàng nói ra một sự thật tàn nhẫn: “Tạ gia gả ngươi qua đây là để chuộc tội.”

Năm Nguyên Phong, phụ thân ta và phụ thân của Trương Lệnh làm quan cùng triều, nhưng vì cải cách chính trị mà đứng ở hai phe.

Phụ thân ta thuộc Nam đảng, giữ chức ở Ngự Sử Đài, chịu sự ám chỉ của đối thủ chính trị của phụ thân Trương Lệnh nên đã vu cáo phụ thân hắn, khiến ông bị giáng chức rời kinh.

Phụ thân của Trương Lệnh là một danh thần nổi tiếng, vì cải cách chính trị mà phải chịu bi kịch, ông tức giận bất bình, chưa đến được Nhai Châu thì đột ngột phát bệnh nặng mà qua đời.

Khi đó Trương Lệnh chưa đầy bảy tuổi, cùng mẫu thân sống ba năm khổ sở ở Nhai Châu.

“Mẫu thân không vì lỗi của phụ thân ngươi mà liên lụy đến ngươi, bà vì thấy danh tiếng tốt đẹp của ngươi ở phương Nam nên nói rằng ngươi xứng với ta,” Trương Lệnh cười nhạt, “Có một người phụ thân như vậy thì ra nuôi được nữ nhi tốt đẹp thế nào chứ.”

Vậy đó, ánh mắt hắn vừa thương hại vừa mỉa mai: “Ngươi trong mắt ta chẳng là gì cả.”

Cùng lắm, ta chỉ là vật hi sinh để phụ thân ta cúi đầu chuộc lỗi với Trương Lệnh.

Gió lạnh thổi qua, lòng ta như có một lỗ hổng nhưng chỉ biết lấy đám bông gòn ướt đẫm vá vào, vừa nặng trĩu vừa buốt giá.

Ta ngồi yên bất động, không còn cử động thêm.

09 

Những ngày bị giam trong phủ cứ thế trôi qua, tin tức Tiêu Duyên Hà và Đổng Chi Vi hòa ly vẫn chưa thấy truyền đến.

Sắc mặt Trương Lệnh càng lúc càng khó coi, hắn đã không thể chờ thêm nữa.

Nhân dịp tổ chức thọ yến cho mẫu thân, hắn mời phu thê Định Quốc Công đến tham dự.

Trước gương đồng, người tỳ nữ từng hầu hạ ta nay lại đến giúp ta trang điểm.

Lâu rồi nàng không xuất hiện nên ngỡ ngàng trước dáng vẻ tiều tụy của ta.

“Phu nhân sau bệnh một trận này đúng là chịu khổ nhiều rồi.”

Ta nghiêng đầu nhìn người trong gương. 

Lá vàng trong sân vẫn chưa rụng hết, nhưng người thì không cần qua trọn một mùa thu đau buồn cũng đã gầy như thế này.

Người trong áo lụa nhẹ tênh còn mảnh mai hơn hoa vàng.

Tỳ nữ đành buộc thêm một vòng đai lưng, thoa chút phấn ngọc trai để che đi vẻ mặt hốc hác của ta.

Mẫu thân của Trương Lệnh thương ta, chỉ yêu cầu ta lộ diện một chút: “Vẫn chưa nói được sao?”

Thấy ta lắc đầu, bà liên tục thở dài.

“Con là một đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay Lệnh nhi vì chuyện của phụ thân con mà trút giận lên con nhưng con cũng chẳng oán trách, thậm chí còn chăm sóc tổ mẫu ốm nặng của Lệnh nhi, lại cung kính hầu hạ ta, trong ngoài phủ đều quản lý đâu ra đấy. Lòng ta rất thương con.”

“Đừng lo, ta sẽ bảo Lệnh nhi mời thêm những thầy thuốc giỏi nhất đến chữa cho con.”

Trong lòng ta chẳng chút gợn sóng nào, chỉ cúi người cảm tạ.

Rời khỏi đám đông náo nhiệt của khách khứa, ánh nắng lâu ngày không thấy lại chiếu lên người nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh, trái tim co rúm lại như một hạt đậu bị vắt kiệt.

Giữa trời đất rộng lớn, người đứng đầy như cây cối trong rừng. 

Nhưng ta mãi chẳng tìm thấy một chỗ nào để đặt chân, chẳng có ai để ta có thể giãi bày nỗi sợ hãi của mình.

Không biết từ lúc nào, ta đã đi tới bờ hồ trong hoa viên. 

Đang ngẩn ngơ thì chợt nghe bên gốc liễu có tiếng nữ tử nghẹn ngào.

“Thực ra, ta không muốn hòa ly…”

Chưa kịp nghe rõ thì một bàn tay bỗng dưng kéo mạnh ta ra sau hòn giả sơn, y bịt miệng ta lại, mùi hương gỗ thông tràn ngập.

“Suỵt.”

Tiêu Duyên Hà giơ ngón trỏ lên.

10

Người đứng bên hồ chính là Trương Lệnh và Đổng Chi Vi.

Nàng ta búi tóc lưu vân kế, đôi mày nhíu lại, dùng khăn thêu lau khóe mắt, khóc rằng: 

“Lục Lang, ta nào không hiểu tình ý của chàng, chỉ là phụ thân gặp nạn, ta không thể không dựa vào quyền thế của Tiêu gia để bảo toàn tính mạng.”

Trương Lệnh quay lưng về phía ta nên không thể thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của hắn: 

“Trương gia cũng không phải là không thể bảo vệ nàng.”

“Điều đó là đương nhiên,” Đổng Chi Vi vội đáp: “Lục Lang có thừa bản lĩnh để đối kháng với hắn, chỉ là Thục Trung bây giờ loạn lạc khiến hoàng thượng phẫn nộ.”

“Nếu tương nhờ chàng thì chẳng phải sẽ làm hại chàng sao?”

Nàng ta đau khổ lau nước mắt: 

“Là do ta bất tài nên ngày đó mới không thể tranh đấu vì chúng ta, bây giờ sao ta có thể kéo chàng vào vũng nước đục này.”

Sau đó lặng im một lúc lâu, nàng ta khẽ nói: 

“Huống hồ, bên cạnh chàng còn có phu nhân người Lâm Xuyên kia. Nếu ta tới thì nàng ấy sẽ như thế nào?”

Trương Lệnh không đáp lời.

Đổng Chi Vi khẽ chỉnh lại tóc mai bên tai, cúi đầu: 

“Thực ra, nàng ấy đối với chàng thật sự rất tận tâm.”

“Trước kia ta đã nghe người ta nói, áo quần, giày tất của chàng đều do nàng ấy tự tay khâu vá.”

“Dù trời mưa gió, nàng ấy vẫn mang quần áo, thức ăn đến công xá cho chàng, sợ chàng lạnh, chàng đói…”

Rồi nàng ta chuyển sang cười buồn: 

“Nàng so với ta tốt hơn nhiều.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương