Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta lắc đầu: “Thiếp nghĩ… chàng ấy chắc sẽ không để tâm.”

Tô Thành Cẩn sững người.

“Chàng ấy?”

Ta chần chừ đáp: “Quê thiếp có một vị đại phu mở tiệm thuốc, coi như thanh mai trúc mã với thiếp. Thê tử chàng ấy mất sớm, để lại một đứa con hai tuổi, từng đến nhà thiếp dạm hỏi…”

Lời còn chưa dứt, chén trà trong tay Tô Thành Cẩn đã nứt toác, nước trà chảy dọc theo khe nứt ướt cả tay chàng.

Chàng nhìn ta, không rõ là đang cười hay đang giận: “…Bổn vương thậm chí không bằng một kẻ đã mất vợ?”

Chàng đứng bật dậy, không ngừng đi qua đi lại.

“Ngươi thậm chí còn chuẩn bị đường lui rồi. Gả cho bổn vương, chẳng lẽ là sỉ nhục ngươi sao? Ngươi có biết trong kinh thành có bao nhiêu tiểu thư khuê các ngưỡng mộ bổn vương không? Có ai có thể cho ngươi vinh hoa phú quý như thế? Lại có ai… giống bổn vương…”

Nói đến đây, chàng nghiến răng, đột nhiên nuốt lời lại. Sau đó hung hăng lườm ta một cái, hất tay áo rời đi.

Chiếc chén sứ thanh hoa quý giá vỡ làm hai, viền mép còn vương máu, có lẽ lúc nãy cắt vào tay chàng.

Nha hoàn Tiểu Ngọc  sợ hãi đi đến thu dọn mảnh vỡ, vừa dọn vừa khuyên ta nên an phận hưởng phúc trong phủ, chớ chọc giận Nhiếp chính vương.

Nhưng phúc phận này, rốt cuộc đâu phải của ta.

Kỳ thực ban đầu, ta còn ôm hy vọng, nghĩ rằng sau khi chữa lành vết thương cho Tô Thành Cẩn, chàng sẽ nhớ tình xưa mà báo đáp phần nào.

Khi chàng đỡ hơn, ta từng uyển chuyển đề cập, mai sau có thể chu cấp ít bạc làm cảm tạ.

Khi đó Tô Thành Cẩn khinh thường, lạnh lùng nói: “Tham danh hám lợi.”

Thế mà giờ, lại quay ngược trách ta không đủ tham danh hám lợi.

Người ta nói tâm tư nữ tử khó dò. Ta thấy, lòng dạ nam nhân mới thật sự quanh co khó lường.

3

Vào ngày thứ 7 sau khi thành thân, tiểu hoàng đế mời ta vào cung bái kiến.

Để giữ thể diện, ngài thu nhận ta làm nghĩa tỷ, phong ta làm Triệu Hòa Quận chúa, gả cho Tô Thành Cẩn.

Nay tính ra, chính là quận chúa đi lại mặt về cung thăm nhà.

Tô Thành Cẩn từ sáng sớm đã đầy vẻ bồn chồn, khi thì chê trang điểm của ta quá lòe loẹt, khi lại nói xiêm y quá cầu kỳ. Đổi sang bộ nhã nhặn, chàng lại bảo màu sắc ảm đạm, không đủ khí phái để xứng với danh vọng phủ Nhiếp chính vương.

Cuối cùng vẫn là chọn một bộ đỏ rực rỡ, phô trương.

Trong kiệu, sắc mặt Tô Thành Cẩn u ám, bàn tay chàng nắm chặt lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hắn hỏi gì, nàng không cần đáp, chỉ cười là được, dù sao cũng chỉ là một tiểu súc sinh.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhưng cũng đừng cười quá yêu kiều, ai biết được tiểu súc sinh đó sẽ sinh tâm tư gì.” Lông mày chàng nhíu chặt.

Ta im lặng suy nghĩ, thế nào mới gọi là cười yêu kiều?

Còn chưa nghĩ ra, đã bị Tô Thành Cẩn nhéo nhẹ má: “Cười một cái cho bổn vương xem.”

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, vô thức mỉm cười.

Chàng nghiến răng: “Đã bảo đừng cười quá mê người, mắt còn cong như vậy làm gì?”

Ta đành cố gắng kéo khóe miệng xuống. Trong lòng lại nghĩ, Tô Thành Cẩn đúng là nghĩ nhiều.

Vẻ ngoài tầm thường như ta, hoàng đế đã thấy biết bao mỹ nhân, sao có thể cảm thấy ta quyến rũ?

Trong đại điện, ta vừa định quỳ xuống hành lễ, đã bị Tô Thành Cẩn nắm lấy cánh tay kéo dậy.

Chàng hơi cúi người hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng, sáng nay chậm trễ một chút, mong hoàng thượng không trách tội.”

Ta vội vàng bắt chước theo.

E rằng trong triều, chỉ có chàng là dám đứng mà hành lễ như vậy.

Tiểu hoàng đế không so đo, nhẹ giọng cười: “Hoàng thúc mới thành hôn, trẫm sao nỡ trách tội.”

Ánh mắt tiểu hoảng đế rơi xuống người ta, giọng nói cũng trầm đi: “Nghĩa tỷ ở vương phủ có quen không?”

Ta gật đầu, vừa định đáp lời, chợt nhớ đến lời Tô Thành Cẩn, đành cụp mắt mỉm cười.

Cằm tiểu hoàng đế khẽ căng lại, nhưng khóe môi vẫn mang theo nụ cười: “Nếu nghĩa tỷ không quen, có thể thường vào cung ngồi chơi, nơi này cũng là nhà mẹ đẻ của tỷ.”

Tô Thành Cẩn thản nhiên nói: “Hoàng thượng lo lắng rồi, nàng ấy rất quen.”

“Vậy sao.” Ánh mắt tiểu hoàng đế rơi xuống vạt áo ta: “Chân nghĩa tỷ còn bị nẻ đông không?”

À…Ta từng sống trong cung gần nửa tháng.

Khi ấy Tô Thành Cẩn đã khỏi bệnh, lập tức liên lạc với thân tín. Một đám ám vệ áo đen trong đêm lặng lẽ xuất hiện tại tiểu viện quê mùa của ta.

Nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Thanh, ta dụi mắt khoác áo đứng dậy, liền thấy cả sân đầy người.

Tô Thành Cẩn đứng nghiêm trên bậc đá.

Ta ngẩn ra trong giây lát, rồi hiểu rõ: “Tô Thành Cẩn, huynh muốn về rồi à?”

Chàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh.

Sau một năm ở bên nhau, ta vẫn chưa quen việc chàng lại trở về làm Nhiếp chính vương. Nhưng trong lòng ta cũng rõ, nơi chàng thuộc về chính là kinh thành.

Trời đêm lạnh lẽo, ta siết chặt áo choàng, phần nào tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn đám ám vệ trong sân: “Huynh định rời đi trong đêm à? Có cần ta… giúp huynh thu xếp hành lý không?”

Tô Thành Cẩn không nói.

Có lẽ trong mắt chàng, mọi thứ nơi đây đều là đồ bỏ đi, cần gì phải thu dọn?

Bốn phía tĩnh lặng đến mức không nghe được cả tiếng thở.

Hẳn là ta đã làm phiền họ rồi? Ta ngượng ngùng cười nhẹ, quấn chặt áo định quay về phòng ngủ, coi như chưa thấy gì cả.

Vừa nằm xuống chưa bao lâu, Tô Thành Cẩn đã đẩy cửa bước vào, vài động tác gọn ghẽ đã quấn ta trong chăn bông, vác thẳng lên vai.

Ta kinh hãi đến thở không ra hơi: “Huynh làm gì vậy?”

Chàng vừa bước ra ngoài, vừa nghiến răng nghiến lợi: “Không phải nàng muốn giúp ta thu dọn hành lý sao?”

Thế là ta bị chàng đưa về kinh thành, dọn vào phủ Nhiếp chính vương. Chưa kịp định thần, trong cung đã truyền ra thánh chỉ, triệu ta nhập cung.

Hoàng đế nói, Nhiếp chính vương từng dốc sức tìm ta từ dân gian, định dâng ta cho ngài. Nay cảm niệm ta trung nghĩa quả cảm, lại có ân cứu mạng với Nhiếp chính vương, công lao to lớn, nên muốn phong ta làm phi.

Thánh chỉ vừa dứt, sắc mặt Tô Thành Cẩn khó coi vô cùng.

Chưa đầy ba ngày, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Ai ai cũng biết, hoàng đế muốn nạp một nữ tử bán đậu hũ làm phi.

Tô Thành Cẩn tức giận tột độ, đập phá sạch đồ trong thư phòng, chẳng phân biệt quý giá hay không. Mảnh sứ cắt vào lòng bàn tay, máu đỏ nhỏ từng giọt xuống đất.

Tiểu Ngọc kéo ta đến, ta liền trông thấy cảnh ấy.

Qua một khoảng sân, ánh mắt lạnh nhạt của Tô Thành Cẩn nhìn về phía ta. Tựa như đã hạ quyết tâm.

Sau khi băng bó vết thương cho chàng xong, ta liền bị đưa vào hoàng cung.

Tô Thành Cẩn đứng ở cửa phủ, hai bên đại đạo đầy người vây xem náo nhiệt.

Chàng mặc áo dài, dáng vẻ đường hoàng, khí thế cao quý, tiễn mắt ta bước lên kiệu từ trong cung phái đến.

Ta vén rèm kiệu nhìn lại, thấy trán chàng nổi gân xanh, bàn tay chưa kịp giấu ra sau đã siết đến phát tím.

Ánh chiều tà rải khắp đất trời, ta càng đi xa, rèm kiệu đã buông xuống, mà chàng vẫn chưa từng ngẩng đầu.

4

Thái độ như tiễn đưa của Tô Thành Cẩn khiến lòng ta cũng trở nên bất an. Lẽ nào sau khi vào cung, ta sẽ gặp điều chẳng lành?

Ngày thứ nhất, ta nơm nớp lo sợ cả đêm, không thấy bóng dáng tiểu hoàng đế.

Ngày thứ hai, ta hồi hộp suốt cả ngày, đến mức cơm nước điểm tâm cũng chẳng dám ăn, sợ hoàng thượng sai người hạ độc.

Ngày thứ ba, ta không còn sức để lo lắng nữa, ba đêm liền không ngủ được, đầu đau như muốn nứt toác.

Đến ngày thứ tư, ta bắt đầu cảm thấy buồn chán, nhịn không được nghĩ ngợi: những phi tần không được sủng ái trong cung cũng đều vô vị như thế này sao?

Ngay lúc ấy, tiểu hoàng đế đến gặp ta.

Ngài chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, mở miệng câu đầu tiên liền là: “Làm một bát đậu hũ cho trẫm ăn.”

Ta bị dẫn đến chỗ cối xay mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bên cột còn buộc một con lừa lông xanh, dưới đất là một giỏ đậu vàng.

Tiểu hoàng đế tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Một vị thiên tử tôn quý như vậy lại đích thân quan sát ta xay đậu, tổ tiên ta trên trời chắc hẳn cũng được nở mày nở mặt.

Sau một canh giờ cực nhọc, ta cũng làm xong một bát đậu hũ ngọt, bưng tới trước mặt hoàng đế.

Giữa ánh mắt chăm chú của bao người, ngài đưa bát lên ngửi, rồi chỉ nếm một muỗng.

Chỉ một muỗng.

Sau đó mặt không đổi sắc đưa bát cho thái giám, cuối cùng mới liếc ta một cái: “Ngày mai trẫm lại đến ăn đậu hũ.”

Bận rộn lâu như thế mà chỉ ăn một thìa.

Ta mong sao ngài đừng tới nữa.

Rõ ràng bảo hôm sau đến, nhưng ngay đêm đó, ngài ấy đã tới tẩm điện của ta, nói là muốn uống nước đậu.

Lúc ấy ta đang ngủ say, vừa mở mắt ra liền thấy tiểu hoàng đế mặc áo trong vàng rực, cúi người nhìn ta chăm chú.

Ta suýt nữa hét lên.

Nén giận, ta lò dò ra bếp lấy chén nước đậu thừa từ bữa chiều, ngáp dài: “Hết đậu rồi.”

Tiểu hoàng đế cũng chẳng chê bai, uống cạn cả chén.

Ta lòng đầy nghi hoặc: “Hoàng thượng ghét đậu hũ sao?”

Hoàng thượng không nói một lời.

Tóc ngài xõa xuống vai, không có thị vệ cung nhân hầu cận, thoạt nhìn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa hết nét ngây thơ.

Dẫu sao, hoàng thượng cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Ta lại nói: “Dân nữ xin được đi nghỉ ạ.”

Ngài gật đầu đồng ý, nhưng chẳng hề có ý muốn rời đi.

Ta hành đại lễ, khấu đầu: “Dân nữ cung tiễn bệ hạ.”

“Trẫm ở đây, ngồi nhìn ngươi ngủ.”

“…”

Ta đành nằm xuống giường, xoay người đưa lưng về phía hoàng thượng.

Chẳng bao lâu sau, giường khẽ lún xuống, một đôi tay vòng qua ôm lấy từ phía sau. Cả người ta cứng đờ, cố vùng vẫy nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Hoàng thượng khỏe đến thế sao?

“Thân mẫu của trẫm, cũng mang mùi đậu như ngươi. Ngay cả tóc cũng vương đầy hương vị ấy.” Tiểu hoàng đế thì thầm bên tai, giọng lạnh như băng, “Trẫm rất ghét mùi này, mỗi lần ngửi thấy, đều nhớ đến quãng ngày bị người người chèn ép.”

Trong lòng ta bỗng dâng lên nỗi sợ.

Hoàng thượng chôn mặt vào hõm cổ ta, giọng khàn khàn: “Nhưng trẫm… lại rất nhớ người.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương