Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiểu hoàng đế ôm ta cả đêm, khiến ta mất ngủ thêm một lần nữa. Thế nhưng hoàng đế lại ngủ rất ngon, thậm chí sáng hôm sau thần sắc còn rạng rỡ.
Có lẽ vì trên người ta có mùi của mẫu thân, tiểu hoàng đế liên tục mấy ngày đều tới ăn đậu hũ ta làm, đêm đến lại đòi nằm ôm ngủ.
Dưới cảnh thân thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ, trong lúc ta đang xay đậu, chẳng may bị lừa giẫm trúng chân.
Ta đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Tiểu hoàng đế vội vàng đỡ lấy ta, liên tục hỏi ta có làm sao không.
Ta nước mắt rưng rưng nhìn ngài, rất muốn khuyên nên đổi sang một con lừa chuyên nghiệp, chẳng hạn như Tiểu Thanh nhà ta, nhưng đau quá chẳng nói nổi nên lời.
Sắc mặt tiểu hoàng đế tái nhợt, lập tức cõng ta trở về tẩm điện.
Ngồi trên long sàng, tiểu hoàng đế cẩn thận tháo giày vớ ở chân bị thương của ta.
Đốt ngón chân bầm tím, trong móng còn tụ máu.
Lông mày ngài nhíu chặt.
Ngự y an ủi: “Không nghiêm trọng lắm, thần kê chút thuốc đắp ngoài, những ngày này cố gắng không đi lại nhiều.”
Ta len lén nhìn tiểu hoàng đế, hy vọng ngài nhớ kỹ lời ấy, đặc biệt là đoạn “cố gắng không đi lại nhiều”.
Sau khi mọi người lui xuống, ta giả vờ tiếc nuối: “Có lẽ mấy hôm nay không thể làm đậu hũ cho bệ hạ rồi.”
Tiểu hoàng đế chẳng nói gì.
Chỉ là… rõ ràng ta bị thương ở chân trái, vậy mà ngài lại tháo luôn cả giày vớ bên chân phải.
Một đôi bàn tay được nuông chiều từ bé nhẹ nhàng nâng hai bàn chân ta đặt sát vào nhau, đưa lên ngắm kỹ: “Mỗi khi đông đến, chân của mẫu thân trẫm lại nổi đầy vết nẻ, khỏi rồi cũng để lại vết sẹo thâm, rất khó coi.”
Ngài ngẩng đầu nhìn ta: “Giống ngươi.”
Dẫu ta không mấy để tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, nghe những lời đó vẫn thấy có chút xấu hổ. Ta rụt mấy đầu ngón chân, định rút chân lại.
Tiểu hoàng đế lại giữ chặt, đầu ngón tay ấm nóng từ từ vuốt qua từng ngón chân của ta.
Do quanh năm mang giày vớ, da chân ta vẫn còn trắng trẻo, móng chân hồng nhạt ửng sắc phấn.
Bị tiểu hoàng đế chạm đến, ta vừa ngứa ngáy vừa khó hiểu, tim đập rộn ràng, vội vàng rút chân về.
Sau tai tiểu hoàng đế lập tức đỏ lựng, kéo đến cả sau cổ. Ngài mím môi, thu tay về.
Ánh mắt nhìn ta sâu thẳm: “Ngươi nói xem, Nhiếp chính vương còn có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ?”
5
Mười ngày sau khi ta ở trong cung, Tô Thành Cẩn đến đón ta về. Vừa gặp mặt, chàng liền nắm chặt tay ta.
Không biết là do mấy hôm nay bận việc triều chính hay vì nguyên do nào khác, chàng gầy đi nhiều, trong mắt toàn là tơ máu.
“Hắn… có bắt nạt ngươi không?”
Bắt ta làm việc vất vả, ngày ngày nấu đậu hũ cho hoàng thượng ăn, có tính không? Chắc là không tính.
Ta khẽ lắc đầu: “Bệ hạ là người rất hiền hậu.”
Chàng bỗng bóp mạnh tay ta một cái, khiến ta đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, lúc này chàng mới hậm hực buông tay ra, trừng mắt liếc ta: “Nàng có biết, ta đã dùng cái gì để đổi lấy nàng từ tay hoàng đế không?”
Chàng trầm giọng: “Quyền điều binh của ba mươi vạn đại quân ở biên ải Tây Bắc.”
Ta sững sờ.
Dù không hiểu rõ những đấu đá trong triều đình, nhưng cũng biết binh quyền là thứ quan trọng thế nào.
Tô Thành Cẩn, thì ra lại là người biết lấy ơn báo ơn.
Là ta đã trách lầm chàng rồi.
Sau khi về phủ, ta mới biết Tô Thành Cẩn viện lý ta đối với chàng có ơn sâu nặng, nên đã dâng tấu trước văn võ bá quan, xin hoàng thượng ban hôn.
Chàng còn nói nay quốc thái dân an, hoàng thượng cũng đã trưởng thành, chàng thành gia rồi, lòng vướng bận thê nhi, không tiện tiếp tục nắm giữ binh quyền, liền dâng cả binh phù lên.
Hoàng thượng khi ấy mới gật đầu.
Chẳng trách đêm động phòng, chàng lại ấm ức như vậy. Vì cứu ta khỏi biển lửa, chàng không tiếc hy sinh đại sự cả đời.
Thế nhưng ta cũng đâu mong mình trở thành vương phi không được sủng ái, càng không muốn chàng phải miễn cưỡng lấy ta trong bất đắc dĩ.
Ta vốn chỉ là một cô nương bán đậu hũ bình thường, sống cuộc đời bình dị.
Từ cái ngày hai người họ phi thân xuống ngựa ngồi vào quán ta, mỗi người gọi một bát đậu hũ, ta đã bị cuốn vào cơn xoáy ấy, không thể thoát thân.
…
Trên xe ngựa trở về từ hoàng cung, sắc mặt Tô Thành Cẩn không mấy tốt đẹp.
“Hắn dám nhìn chân nàng?” Giọng chàng trầm lạnh, “Chân của nữ nhân, chỉ có trượng phu mới được nhìn.”
Ta lại thấy chỉ là một bàn chân, có gì ghê gớm đâu. Huống hồ, khi đó chàng còn chưa phải là trượng phu của ta.
Thấy chàng đang tức giận, ta đành nuốt lời vào bụng.
Về đến phủ, Tô Thành Cẩn cứ thế đi đi lại lại trong sân, giận đến mức sắc mặt sầm sì: “Chắc chắn tiểu súc sinh kia đã lợi dụng nàng không ít.”
Cuối cùng, chàng dừng lại, quay đầu nhìn ta, trong mắt mang theo cảm xúc ta chưa từng thấy qua.
“Là ta sai… chính tay ta đem nàng dâng đi.” Giọng chàng cực nhẹ khi nói câu này. “Sẽ không có lần sau.”
Thấy chàng đã dịu lại, ta vội giả vờ đáng thương: “Là do thiếp bị lừa giẫm trúng chân.”
Chàng khựng lại.
Sau đó liền ngồi xổm xuống, cởi giày vớ của ta, xem xét vết thương.
“Á, là chân còn lại cơ.”
Vết bầm trên chân ta giờ đã tan, chỉ còn chút máu tụ dưới móng.
“Còn đau không?” Chàng hỏi.
Ta khẽ lắc đầu.
Sắc mặt chàng tuy vẫn còn u ám, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, tay ôm lấy chân ta mà xoa nắn cẩn thận.
Ta nói: “Nghe mã phu bảo dạo gần đây Tiểu Thanh không chịu ăn, thiếp định lát nữa đi xem thử.”
Chàng hừ lạnh: “Trong lòng nàng chỉ có con lừa ngốc ấy. Tiểu Thanh khỏe lắm, còn béo hơn cả ngựa bình thường nữa là.”
6
Ở trong vương phủ một thời gian, ta dần nhận ra Tô Thành Cẩn tuy tính khí khó chịu, nhưng đối với ta vẫn xem như không tệ.
Khi còn ở quê, ta từng nói với chàng, ta rất ngưỡng mộ con gái nhà thợ may.
Họ có thể mặc xiêm y đẹp đẽ, bôi son dặm phấn, tay chân thon thả trắng trẻo, móng tay lúc nào cũng sạch sẽ, chẳng vương một hạt bụi.
Ta từng thở dài: “Bao giờ ta mới gả được cho nhà phú quý nhỉ?”
Lúc ấy ta chỉ cảm khái thế thôi.
Tô Thành Cẩn khi đó liếc ta khinh bỉ: “Đợi ta dưỡng thương xong sẽ về kinh, vinh hoa phú quý tự nhiên sẽ có phần nàng. Cũng sẽ tìm cho nàng một mối tốt. Chỉ là ân nghĩa thì hoàn trả, đừng mơ tưởng viển vông rằng sẽ được gả cho bổn vương.”
Lúc ngồi thuyền dạo hồ, ta đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, liền nhắc lại cho chàng nghe.
Chàng thoáng lúng túng, khẽ ho khan một tiếng: “Bổn vương từng thất tín bao giờ? Bổn vương chẳng phải là ‘mối tốt’ hay sao?”
“Đối với người khác, vương gia đương nhiên là mối tốt.”
Giọng chàng trầm hẳn xuống: “Thế đối với nàng thì không hả?”
Ta thử lấy ví dụ: “Vương gia ghét mùi đậu hũ trên người thiếp, mà thiếp thì cũng không chịu được mùi long não trong phủ cao môn đại viện.”
Sau khi trở về, chàng lập tức sai người dẹp hết hương long não trong phủ, sân vườn cũng thay hết mẫu đơn, nguyệt quý, trồng toàn cây đậu tương.
“Như vậy được chưa?” Chàng nghiến răng.
Ta tròn mắt kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Vương gia làm vậy là…”
Chàng đáp: “Thứ nàng không chịu nổi, bổn vương có thể bỏ. Mùi hương trên người nàng… bổn vương cũng không thực sự chán ghét.”
Ta ngập ngừng nhìn chàng: “Thật sao?”
Chàng mím môi, gật đầu.
“Không những không ghét… mà còn rất nhớ.” Câu sau cùng, chàng nói gần như không thành tiếng.
Ta thoáng suy tư.
Nhưng…
“Vẫn nên đổi lại thành mẫu đơn đi, nhìn thế này… xấu quá.”
…
“Vương gia hiện giờ như vậy, đều là có nguyên nhân hết.” Tiểu Ngọc vừa thêu hoa vừa kể.
Tiên hoàng hậu có hai người con trai, Nhiếp chính vương là con thứ. Dù cũng do tiên hậu sinh ra, nhưng lòng người khó vẹn, bà ấy vẫn thiên vị trưởng tử nhiều hơn.
Dù Nhiếp chính vương có nỗ lực đến đâu, cũng chẳng đổi lấy nổi một nụ cười của mẫu hậu.
Rõ ràng chàng thông tuệ hơn, tướng mạo cũng giống bà hơn. Thế nhưng cuối cùng, ngai vàng vẫn trao cho đại hoàng tử.
Nghĩ đến đây, hẳn là tính tình lãnh đạm và bá đạo của chàng cũng chẳng phải vô cớ.
Đã đến thì an phận.
Ta quyết định sống yên ổn cùng Tô Thành Cẩn.
Chàng miệng thì độc, hay nói lời khó nghe, ta cũng không chấp, cứ coi như nuôi một đứa con trai là được. Thế rồi ta lại thấy chàng thuận mắt hơn, thậm chí còn có chút thương mến.
Bữa sáng, cháo còn nóng, ta lại muốn uống, đành ngồi nhìn nó nguội dần. Tô Thành Cẩn bưng bát cháo, từng muỗng thổi nguội rồi đút ta ăn.
Dạo này chàng càng lúc càng hiếu thuận. Ta nhìn chàng đầy hài lòng, cũng gắp một chiếc bánh bao nhỏ đút lại cho chàng.
Tô Thành Cẩn rất hưởng thụ, bế ta đặt lên đùi: “Có phải bổn vương đối xử với nàng quá tốt, nên nàng mới yêu bổn vương rồi?”
Hẳn là trước kia, chàng cũng từng như vậy, dè dặt lấy lòng mẫu thân mình.
Ta ôm mặt chàng, dịu dàng gật đầu.
Khóe môi chàng càng cong cao hơn, cúi đầu hôn ta. Ta run rẩy nhắm mắt lại.
Đúng là… tạo nghiệt.
7
Tiểu hoàng đế lại truyền ta vào cung, nói là muốn ăn đậu hũ do ta làm.
Tô Thành Cẩn lập tức sai nhà bếp làm một miếng, rắc hành hoa, còn nóng hổi liền đưa tiến cung.
Theo ta được biết, tiểu hoàng đế là người ghét hành nhất.
Nào ngờ, ta cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi hành.
Vài ngày trôi qua đều như thế, ăn chẳng vô, ngủ chẳng yên, ta cảm thấy bản thân gầy đi trông thấy.
Tô Thành Cẩn vốn còn lo lắng, nhưng sau khi Tiểu Ngọc ghé tai thì thầm vài câu, liền đỏ mặt rạng rỡ nhìn ta: “Nàng… có thai rồi?”