Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
An di nương dịu dàng lấy khăn tay lau vụn điểm tâm nơi khóe môi ta, nở nụ cười hiền hòa.
“Tiểu Lục nếu thích, sau này di nương sẽ làm thật nhiều cho ngươi ăn.”
Trong hầu phủ, đã từ rất lâu rồi ta chưa từng được đối xử bằng sự ôn nhu như thế.
Ta ngây dại đứng yên, chẳng màng ánh mắt cười nhạo của bọn hạ nhân, chìa ngón út ra.
“Vậy di nương cùng ta móc ngoéo.”
Đúng lúc ấy, ma ma bên viện của đại bá mẫu mang mấy bộ y phục đến, lạnh nhạt cười khẩy với An di nương:
“An di nương, thiếu gia nhà chúng ta đã nói rồi, y phục ngươi may vụng về thấp kém, hắn không muốn mặc.
Giờ thiếu gia ở cùng quận chúa nương nương, mọi thứ ăn mặc đều là loại tốt nhất trong hầu phủ, cái gì cũng không thiếu.
Nếu ta là ngươi, hẳn phải biết trân trọng phúc phận, tuyệt không dám lãng phí tâm tư vào những việc dư thừa thế này.”
Ta lo lắng nhìn An di nương, chỉ thấy nàng lặng lẽ thu lại quần áo, rồi âm thầm quay về Đình Lan viện.
Ngồi một mình bên hồ, ta bất ngờ gặp đám huynh muội từ tư thục trở về.
Tiếng cười nói rộn ràng vang cả một góc sân, phía sau còn theo một đoàn đầy tớ.
“Còn tưởng là tam đẳng nha hoàn viện nào, hóa ra là lục muội muội a.”
Tam tỷ cất giọng châm chọc.
Ta cúi đầu, siết chặt vạt áo, ngón tay nắm đến trắng bệch.
Bộ y phục này vốn do nương lúc sinh thời may cho ta, nay đã cũ sờn, chẳng còn vừa vặn.
Chủ mẫu cấm ta bước vào phòng phụ thân, ngày thường ta căn bản chẳng có cơ hội gặp mặt người.
Trong lúc nóng ruột, ta lỡ lời:
“Tam tỷ nếu có thể gặp phụ thân, có thể giúp ta nói một câu… rằng Tiểu Lục rất nhớ người không?”
Tam tỷ nâng khăn tay lên mũi, mỉm cười khinh bạc:
“Lục muội muội nếu thật sự nhớ phụ thân, sao không tự mình ôm đàn tỳ bà, ngâm khúc cho hợp tình?”
Lời vừa dứt, mọi người chung quanh đồng loạt bật cười.
Chiều gió thoảng qua, dường như muốn thay ta cuốn trôi đi những tiếng cười giễu cợt ấy.
2.
Sáu năm trước, nương hạ sinh ta trong hầu phủ.
Khi ấy ai nấy đều ca ngợi nương có phúc, thân là ca cơ, vừa mới nhập phủ đã sinh được nữ nhi.
Thế nhưng chưa đầy hai năm, phụ thân đã có tân sủng.
Phúc khí của nương và ta từ đó liền đứt đoạn.
Hai năm trước, nương qua đời, chủ mẫu cùng phụ thân đều chẳng buồn đến dự tang.
Tang sự chỉ có lão ma ma trong phủ qua loa thu xếp.
Trong linh đường vắng lạnh hiu quạnh, chỉ còn lại mình ta đứng lẻ loi.
Khi ta mặc áo tang bước ra, đã bị ma ma đưa thẳng vào ở trong phòng chứa củi.
Cây đàn tỳ bà nương thường ôm gảy khúc, cũng bị chẻ ra làm củi đốt.
Đám hạ nhân vừa cười vừa mỉa mai:
“Lâm Vũ Nguyệt dẫu từng được sủng, rốt cuộc vẫn chỉ là ca cơ, làm sao có thể đặt chân lên bàn tiệc? Gia tộc nào lại dung nạp loại nữ tử ấy chứ?”
“May mà nhị gia dùng xong liền bỏ, phu nhân lại rộng lượng.”
“Nếu không, hầu phủ chúng ta chẳng biết sẽ bị kinh thành chê cười đến thế nào nữa.”
Từ sau tang lễ của nương, ta chưa từng gặp lại phụ thân.
Thế nhưng trong ký ức, người vẫn dịu dàng hiền hòa, từng ôm ta vào lòng, gọi Tiểu Vân Đường là tâm can bảo bối, hằng mong ta lớn lên vô ưu vô lo.
Chiều xuống, ta ngồi xổm bên hồ, lấy ngón tay vẽ bóng dáng phụ thân.
Vẽ đi vẽ lại, đến khi đầu ngón bật máu, vẫn chẳng thể phác họa thành hình.
Hóa ra không phải vì ta vẽ chẳng giống.
Mà là… ta đã chẳng còn nhớ nổi dung nhan phụ thân nữa rồi.
Mưa bụi rơi xuống mặt hồ, vương trên má ta, nếm vào chỉ thấy mặn chát.
3.
A hoàn bên người tam tỷ với vẻ mặt đầy bất mãn tìm đến ta, nói tam tỷ bị mất một khối ngọc bội, có người nhìn thấy ta lấy trộm.
“Phu nhân thương yêu tam tiểu thư nhất, nếu để phu nhân biết ngươi ăn trộm, coi chừng lột da ngươi, đến phòng củi cũng chẳng có chỗ cho ngươi ở!”
Ta vừa tủi thân vừa hoảng sợ.
“Không, ta không có… ta chưa từng lấy bất cứ thứ gì của tam tỷ!”
Một đám người chẳng phân rõ phải trái liền xông lên lục soát khắp người ta.
“Khoan đã.”
Một giọng nói ôn hòa, trong trẻo vang lên — chính là An di nương.
Ngẩng đầu, ta thấy di nương cầm một cây ô, tay kia đặt ngọc bội vào lòng bàn tay a hoàn.
“Có phải khối ngọc bội này không?”
Nơi chóp mũi ta dâng lên một luồng nghẹn ngào.
A hoàn thoáng sững lại, nhìn kỹ rồi gật đầu xác nhận.
Di nương chậm rãi cất lời:
“Vừa rồi ta nhặt được trong đám cỏ. Tam cô nương sơ ý làm mất thì tự mình đến hỏi lục cô nương. Lục cô nương dẫu không được sủng ái, rốt cuộc vẫn là chủ tử danh chính ngôn thuận. Từ khi nào lại đến lượt các ngươi được phép buông thả vô lễ như thế?”
4
Ta được An di nương đưa về Đình Lan viện.
Trước sân tiểu viện của nàng trồng mấy hàng trúc xanh um tươi tốt, trông thanh nhã vô cùng.
Vừa vào phòng, nàng liền sai ma ma nấu cho ta một bát sữa bò thật nóng, dặn nhất định phải thêm một muỗng đường.
An di nương tự tay giúp ta thay bộ y phục ướt, lại bảo đám nha hoàn nhóm lò hong khô.
Ngoài trời tiếng mưa rơi rì rào, trong phòng ánh nến ấm áp, hương thơm nhẹ tỏa ra khắp nơi.
“Trời mưa mãi không dứt, hay là hôm nay Tiểu Lục ở lại đây dùng bữa tối cùng di nương, đợi khi tạnh rồi hãy về?”
Bếp nhỏ của Đình Lan viện vốn nổi tiếng nhất hầu phủ, trong lòng ta dĩ nhiên ngàn vạn phần đồng ý.
“Tiểu Lục chỉ mong cơn mưa này đừng bao giờ tạnh…”
An di nương khẽ nhăn mũi, véo nhẹ má ta: “Đồ mèo tham ăn.”
Thực đơn bữa tối được định là măng non nấu tủy gà, ức vịt nhuộm son, canh sen, cơm nếp thơm, và bánh ngọt cuộn nhân tùng nhuyễn với kem sữa.
Chỉ nghe thôi đã khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.
Nha hoàn vừa lui ra mang thực đơn đi, nhị ca đã đội mưa bước vào.
“Vân Chu?”
An di nương mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, ân cần nói:
“Di nương không biết hôm nay con về, chưa chuẩn bị món con thích, có cần bảo nàng dâu của Vượng nhi tới nhà bếp lớn lấy ít giò heo không? Mẫu thân hầm cho con nồi canh giò nhé.”
An di nương vừa nói vừa định bước lên cởi áo khoác ướt mưa của hắn.
Nhị ca nghiêng người như tùng như bách, tháo áo khoác đưa cho tiểu đồng phía sau rồi ra lệnh cho y lui ra ngoài.
“Ta chỉ đến nói mấy câu rồi đi, di nương không cần bận tâm.”
An di nương nghe vậy, sững người một lúc.
“Vân Chu, mấy hôm trước cậu con lên kinh, còn hỏi thăm con, nói rất nhớ con đó.”
Nhị ca nét mặt lạnh như sương, hơi nhíu mày, mất kiên nhẫn nói:
“Cậu ta? Ai là cậu ta của ta?
“Cậu ta là em ruột của quận chúa, vừa từ chức Tiết độ sứ đã thăng lên chức Đô kiểm điểm quản lý chín tỉnh.
“Là thân thích hoàng gia, cận thần của Thiên tử!
“Chứ không phải gã thương nhân bán thuốc lặt vặt ở huyện Tùng Dương!”
An di nương cụp mắt xuống, không nhìn nhị ca nữa.
“Vân Chu, con muốn nói gì, di nương đều đã hiểu rồi.”
Nhị ca hít sâu một hơi, giận dữ ngồi phịch xuống ghế:
“Không, di nương không hiểu!”
“Nếu hiểu thì mỗi ngày rằm, người đã không lôi cái hộp bánh kia tới lắc lư ngoài cửa Tư Tề các!”
“Người sợ cả hầu phủ quên mất, ta là đứa con sinh ra từ một tiện thiếp sao?”
An di nương siết khăn tay đến mức móng tay bấm vào da thịt, hốc mắt đỏ hoe.
Ta đưa tay xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.
Thì ra hộp điểm tâm ấy, không phải nhị ca không có khẩu vị, mà là… hắn không muốn nhận.
5
Ta lờ mờ nhớ hồi nhỏ, ma ma trong phủ từng nói.
Nhị ca mới sinh ra đã mang bệnh hư nhược, đến mức ngự y trong cung cũng từng đến xem mạch, bảo khó sống tới tuổi trưởng thành.
An di nương vì muốn nhị ca được sống, ngày đêm nghiên cứu dược thiện, mới kéo được nhị ca về từ Quỷ Môn Quan.
Nhị ca thông minh, học hành cũng xuất chúng, là người phong nhã nổi bật nhất trong hầu phủ.
Năm ngoái, con trai dưới trướng đại bá qua đời, liền cho nhị ca kế thừa, trở thành đích tử của trưởng phòng.
Từ đó, hắn lại càng xa cách với An di nương.
Mưa ngoài trời ngày một nặng hạt, di nương cầm khăn tay, nhẹ giọng nói.
“Con thể trạng yếu, ngày thường nên ăn nhiều canh sơn dược.”
“Còn điểm tâm ấy không hợp, về sau… di nương sẽ không đưa nữa.”
Nhị ca liếc nhìn An di nương, ánh mắt ấy chẳng khác gì ánh mắt của đại bá mẫu ngày thường cao cao tại thượng, khiến người ta lạnh toát sống lưng.
“Di nương biết chừng mực là tốt.”
Trước khi đi, nhị ca liếc sang ta đang ôm bát sữa nóng, khẽ cười khẩy.
“Vật hợp theo loài, người tụ theo nhóm.”
“Di nương thật là… ngu si không thể dạy dỗ, gỗ mục không thể chạm trổ.”