Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Sau khi cơn sóng gió lắng xuống, tôi chủ động hẹn bố mẹ ra một quán trà nhỏ để nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên, ba người chúng tôi ngồi lại với nhau, như những người trưởng thành bình đẳng, để thật sự đối thoại.
Tôi không khóc, cũng không oán trách.
Chỉ bình tĩnh, thành thật kể lại tất cả cảm xúc trong những năm qua — nỗi tủi thân, những giằng xé, và cả sự cô độc mà tôi phải gánh chịu.
Bố mẹ lặng lẽ lắng nghe, mắt họ đỏ hoe.
Đến cuối cuộc trò chuyện, bố đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt tôi:
“Vi Vi, bố mẹ xin lỗi. Trước kia… chúng ta quá hồ đồ, quá ích kỷ, đã bỏ qua cảm nhận của con. Bố mẹ… đã nợ con một lời xin lỗi.”
Mẹ ngồi bên cạnh, đã khóc không thành tiếng.
Khoảng cách vô hình, dày đặc giữa chúng tôi suốt bao năm, trong khoảnh khắc ấy, cuối cùng cũng tan chảy.
Mối quan hệ của chúng tôi được hàn gắn, thậm chí còn thân thiết hơn trước.
Từ đó, bố mẹ bắt đầu thật sự quan tâm đến cuộc sống, công việc, cảm xúc của tôi — thay vì chỉ coi tôi như công cụ gắn kết gia tộc như ngày xưa.
Còn tôi, dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp.
Không còn cái hố không đáy mang tên “dì út” để kéo lùi, tiền tiết kiệm của tôi ngày càng nhiều.
Tôi dùng chính năng lực của mình để tạo ra vài dự án thành công trong công ty, được lãnh đạo ghi nhận, thăng chức, và lương cũng tăng gấp đôi.
Không còn bị ràng buộc bởi những chuyện họ hàng vụn vặt hay những mối quan hệ phức tạp, cuộc sống của tôi trở nên tự do và đầy đặn hơn bao giờ hết.
Đôi khi, tôi vẫn thấy thoáng qua trên điện thoại của bố mẹ cái nhóm gia đình đã nguội lạnh kia.
Trong đó, vẫn có người trò chuyện, nhưng tuyệt nhiên… chẳng ai còn nhắc đến tên Lý Cầm nữa.
Dì út giống như một điều cấm kỵ — bị tất cả mọi người mặc nhiên lãng quên, không ai còn nhắc đến.
Sau này, Kỳ Kỳ chủ động kết bạn lại với tôi trên WeChat, gửi cho tôi một đoạn tin rất dài.
Cô bé chân thành xin lỗi tôi — xin lỗi thay cho những việc làm trong quá khứ của mẹ mình, cũng xin lỗi vì sự non nớt và từng là “kẻ tiếp tay” của chính mình.
Cô nói, bây giờ đã nhìn thấu sự hư vinh và ích kỷ của mẹ, nên đang đi làm thêm bên ngoài, cố gắng dành dụm tiền để sớm ngày đạt được sự độc lập kinh tế, thoát khỏi ngôi nhà ngột ngạt ấy.
Tôi có vài lời động viên, nhưng không còn muốn quay lại cái gọi là “tình chị em sâu đậm” trước kia nữa.
Có những vết thương, một khi đã gây ra, sẽ chẳng bao giờ thật sự lành lại.
Ta có thể lựa chọn tha thứ, nhưng không thể lựa chọn quên đi.
Giữ khoảng cách lịch sự — đó là cách cuối cùng tôi bảo vệ chính mình.
Tôi bắt đầu kết giao bạn bè mới, mở rộng vòng tròn xã hội, làm quen với nhiều người thú vị và đầy năng lượng tích cực.
Lúc ấy tôi mới thực sự hiểu, tình thân đúng nghĩa chưa bao giờ là sự trói buộc hay đòi hỏi, mà là xuất phát từ sự thấu hiểu, tôn trọng và nâng đỡ chân thành.
Còn những kẻ đội lốt tình thân để bóc lột người khác… chẳng qua cũng chỉ là lũ ký sinh khoác da người mà thôi.
11.
Trong một lần tham dự hội nghị giao lưu ngành nghề ở thành phố khác, tôi bất ngờ gặp lại chồng của dì út — tức dượng tôi.
Hơn một năm không gặp, ông trông tiều tụy, khắc khổ đi nhiều, hai bên tóc mai đã điểm bạc.
Giữa đám đông, ông thấy tôi, ngập ngừng một thoáng rồi vẫn chủ động bước lại chào.
Nụ cười gượng gạo của ông mang theo chút bối rối, xen lẫn sự lấy lòng.
Chúng tôi tìm một góc yên tĩnh để ngồi xuống, ông kể cho tôi nghe về tình cảnh hiện tại của dì út.
Sau biến cố năm ấy, tiếng xấu “hư vinh, hoang phí, bòn rút cháu gái” của dì út đã lan khắp cái vòng quan hệ vốn chẳng rộng rãi của họ.
Công việc làm ăn tụt dốc không phanh, đối tác đồng loạt chấm dứt hợp đồng, nợ nần chồng chất.
Để trả nợ, họ thậm chí còn phải đem căn nhà duy nhất ra thế chấp.
“Bây giờ… tính khí của cô ấy thay đổi hẳn.”
Dượng tôi thở dài, giọng mệt mỏi.
“Ngày nào cũng thở than, hoặc nổi giận, gây gổ với tôi và Kỳ Kỳ. Ngôi nhà này giờ chẳng còn chút hơi ấm nào nữa.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không hề có chút hả hê nào, chỉ còn lại một nỗi cảm khái nhạt nhòa — cảnh còn, người đã khác.
“Vi Vi…”
Ông vò hai bàn tay, ngập ngừng khó nói thành lời.
“Tôi biết… tôi chẳng có mặt mũi nào mở miệng. Nhưng… dù sao cũng là người một nhà, con… con có thể giúp dì con một lần không?
Chỉ cần… giới thiệu cho cô ấy ít việc, để cô ấy có cái làm, đỡ suốt ngày nghĩ quẩn…”
Tôi nhìn gương mặt đầy khẩn cầu ấy, chỉ khẽ lắc đầu.
“Dượng… xin lỗi.”
Tôi từ chối, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
“Tôi bây giờ cũng có những khó khăn riêng. Hơn nữa, những việc bà ấy từng làm… đã gây tổn thương cho tôi quá sâu. Tôi không thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì.”
Ánh sáng trên gương mặt dượng thoáng chốc tắt lịm.
Ông thở dài, cúi đầu gật gù:
“ Dượng hiểu… Dượng hiểu. Tất cả đều là do bà ấy tự chuốc lấy.”
Nói xong, ông vội vàng kiếm cớ rời đi.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy khiến tôi càng thêm tỉnh táo nhận ra một điều.
Cuộc phản kháng của tôi, đúng là đã khiến họ phải chịu đau khổ, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là cái giá mà họ buộc phải trả cho lỗi lầm chính mình gây ra.
Tôi không hề thừa cơ giẫm đạp, cũng chẳng có lòng dạ bao dung giả tạo để “cứu vớt”.
Tôi chỉ đơn giản là giữ chặt lấy giới hạn cuối cùng của bản thân, từ chối để mình bị thứ tình thân giả dối kia trói buộc thêm một lần nào nữa.
Tôi biết rõ, cuộc đời mình đã thực sự sang trang mới.
Còn dì út… bà ta chỉ có thể một mình gánh lấy tất cả hậu quả do chính mình gieo trồng.
12.
Lại thêm một năm nữa trôi qua.
Sự nghiệp của tôi ngày càng thăng tiến. Nhờ những thành tích nổi bật, tôi đã trở thành giám đốc bộ phận trẻ nhất trong công ty.
Ở khu trung tâm sầm uất nhất thành phố, tôi mua đứt một căn hộ rộng lớn, sáng sủa — hoàn toàn bằng chính tiền của mình.
Đứng trước khung cửa kính sát sàn, nhìn xuống ánh đèn lộng lẫy của thành phố về đêm, tôi lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt thế nào là sự độc lập và tự do thật sự, hoàn toàn thuộc về mình.
Bố mẹ thường xuyên đến thăm tôi. Giữa chúng tôi giờ đây, mối quan hệ giống như những người bạn có thể chia sẻ mọi điều.
Họ tự hào về thành công của tôi, và khi tôi mệt mỏi, họ cũng ôm tôi vào lòng bằng vòng tay ấm áp nhất.
Những buổi họp mặt gia đình, thỉnh thoảng vẫn diễn ra.
Nhưng trong đó, không bao giờ còn có bóng dáng dì út nữa.
Tên của bà ta trở thành một điều cấm kỵ, ai cũng ngầm hiểu, chẳng ai còn muốn nhắc tới.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy vài dòng trạng thái của Kỳ Kỳ trên mạng xã hội.
Cô ấy đã thi đỗ chương trình cao học mơ ước, cả người tràn đầy ánh sáng và sự tự tin.
Trong những chia sẻ ấy, chưa từng có một lần nào cô nhắc đến mẹ mình.
Tôi cũng không cố ý tìm hiểu thêm về dì út, nhưng đôi khi nghe loáng thoáng qua lời bố mẹ.
Hóa ra bà ta và dượng cuối cùng vẫn ly hôn.
Bà ta một mình quay về quê, dựa vào việc làm thuê lặt vặt để sống qua ngày.
Không còn túi hiệu, không còn nhà hàng sang trọng, không còn những lời tung hô giả tạo.
Chỉ còn lại sự khắc nghiệt của hiện thực và cay đắng của đời sống.
Nhìn ra ngoài ô cửa, ngắm dòng xe cộ hối hả dưới ánh đèn rực rỡ, lòng tôi dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Những uất ức, tổn thương, phẫn nộ năm nào… theo thời gian đều dần phai nhạt, trở thành những dấu ấn sâu sắc trên con đường trưởng thành của tôi.
Tôi… không còn là đứa con gái bị gạt ra ngoài lề trong gia đình năm xưa nữa.
Tôi không còn là đứa con gái bị tình thân trói buộc một cách tàn nhẫn, không còn là kẻ lặng lẽ, yếu thế và cam chịu nữa.
Giờ đây, tôi đã trở thành người làm chủ cuộc đời mình.
Tôi tự hào về cái khoảnh khắc ngày ấy — cái ý nghĩ lạnh lùng nhưng dứt khoát, cái lần phản kháng đầy quả cảm.
Bởi đó chính là bước đi đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất, để tôi thoát khỏi xiềng xích và giành lấy tự do cho mình.
Từ nay về sau, cuộc đời tôi… chỉ sống cho chính tôi mà thôi.
-Hết-