Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta yêu Cố Minh Thành hai mươi năm, đổi lại là hắn vu oan, khiến toàn bộ ngoại tộc của ta bị lưu đày.
Chỉ bởi người trong lòng hắn nói rằng, ta làm vỡ trâm ngọc của nàng ta.
“Lần này chỉ là để ngươi ghi nhớ, đừng vọng tưởng còn có ai làm chỗ dựa cho ngươi nữa!”
“Vị trí chính thê này, ta đã có thể ban cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi lại từ tay ngươi!”
Thế nhưng, hắn lại quên mất, cây trâm ấy vốn dĩ là của ta.
Năm xưa khi nghèo túng nhất, chính hắn đã cầm cây trâm này đến cầu thân với ta:
“Nguyện được một lòng người, đầu bạc chẳng phân ly.”
Trong mắt thiên hạ, một nữ tử đã mất chỗ dựa như ta, hẳn chỉ có thể co ro, sống tạm qua ngày với cái danh “chính thê” nơi phủ Cố.
Thế nhưng, ta lại mang theo toàn bộ của hồi môn năm xưa, bình thản rời khỏi Cố phủ.
Sau lưng, Cố Minh Thành cười nhạt:
“Hôm nay ngươi đã bước ra khỏi Cố phủ, ngày sau cho dù có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng bước chân trở lại!”
Nhưng đến khi ta khoác lại hồng y, ngồi kiệu tám người nâng, đón sính lễ rực rỡ, thì hắn lại mất hồn mất vía, quỳ rạp trước xe ngựa nghênh thân:
“Nhược Phương, đừng đi… ta cầu xin nàng!”
————
01
Ta muốn sửa lại cây trâm ngọc đã vỡ kia, đã thử mấy lần mà vẫn thất bại, tựa như mối nhân duyên giữa ta và Cố Minh Thành vậy.
“Chỉ là một cây trâm ngọc thôi mà, vỡ rồi thì vứt đi là được, ta tìm cho nàng cái mới tốt hơn chẳng phải xong sao?”
“Có cần ngày nào nàng cũng mặt mày ủ rũ với ta như thế không?”
Cố Minh Thành ngồi trên ghế dài, vẻ mặt đầy khó chịu: “Lần trước chẳng qua là nói nàng mấy câu nặng lời, nay đã cho nàng bậc thang, nàng nên biết điều một chút.”
“Cháu gái của Như Ý sắp đến phủ ở tạm một thời gian, nàng là chính thê của Cố gia, chuyện tiếp đãi phải chu toàn.”
Thì ra, một cháu gái của thiếp thất còn quan trọng hơn cả cây trâm ngọc trắng ấy.
Cố Minh Thành đã sớm quên, năm đó lúc còn bần hàn, hắn ngày đêm miệt mài sao chép thư nhà cho người khác để tích góp từng đồng, mới mua được cây trâm ngọc trắng ấy, cũng là lễ vật đầu tiên hắn tặng ta.
Chất ngọc ấy chẳng phải quá quý giá.
Khi tặng ta, hắn có chút lúng túng: “Đây là thứ tốt nhất mà hiện giờ ta có thể đưa ra được! Nhược Phương, nàng tin ta đi, chỉ cần ta có ngày ngẩng cao đầu, ta nhất định sẽ cho nàng những điều tốt đẹp nhất trên đời!”
“Nguyện được một lòng người, đầu bạc chẳng chia ly.”
Ta lặp lại lời hắn từng nói năm nào, khóe mắt bỗng cay xè. Trong gương là một phụ nhân chưa đến bốn mươi tuổi, sắc mặt mệt mỏi, đuôi mắt phủ đầy nếp nhăn, vòng eo như bị quấn chặt bởi lớp đệm dày ba tấc.
“Nàng lại phát điên gì nữa đây?”
Chắc nghe thấy lời ta lẩm bẩm, Cố Minh Thành không vừa lòng bước tới.
Hắn bóp cằm ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta vừa nói những lời ấy, rốt cuộc nàng có nghe lọt tai không?”
Mùi đàn hương trên tay áo hắn quyện cùng hương lê trong màn trướng nơi phòng Di nương Như Ý xộc vào mũi khiến dạ dày ta lập tức cuộn trào, ta chưa kịp lấy tay che miệng, liền nôn thẳng lên đôi ủng của hắn.
“Ôi chao!” Hắn nhấc một chân nhảy ra xa, miệng toàn lời chán ghét, “Đúng là ghê tởm!”
Ta lau miệng, nén cơn buồn nôn trong họng: “Gần đây thân thể ta không khoẻ, việc lớn nhỏ trong phủ xin giao cho Di nương Như Ý tạm thời quản lý.”
“Thật không?” Cố Minh Thành nhìn ta, quyền chưởng quản mà hắn từng nài nỉ ta nhượng lại cho Như Ý suốt bao lâu.
“Chẳng lẽ nàng còn điều kiện gì khác? Không thì làm sao lại hào phóng như thế?”
“Phu quân nghĩ nhiều rồi. Nay nhà mẹ ta đã không còn, ta chỉ còn biết dựa vào phu quân để sống tiếp.”
“Phu quân muốn gì, ta đều dâng cả.”
Ta vờ ra vẻ nhu thuận, cung kính cúi đầu.
“Thế thì tốt, rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Ta phải lập tức đem tin vui này báo cho Như Ý biết!”
Ta nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, nhưng nước mắt đã không còn rơi nữa.
Ngày xưa, hắn cũng từng đối với ta như vậy.
Ngày hắn đỗ tiến sĩ, hắn chạy về nhà, ôm ta quay vòng giữa sân: “Nhược Phương, từ nay về sau, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ cùng ta nữa.”
02
Phụ thân ta vốn là mưu sĩ khi Hoàng thượng còn đang ở thân vương phủ, về sau hoàng thượng lên ngôi, cha ta cũng thuận thế thăng tiến.
Năm ta mười tám tuổi, phụ thân dẫn học trò là Cố Minh Thành về phủ, muốn toàn tâm bồi dưỡng.
Cha nói, tuy hắn xuất thân bần hàn, nhưng có tài học theo đạo Trình, nhất định sẽ nên nghiệp lớn.
Ta thầm đem lòng yêu hắn, mang thai trước khi thành thân, cuối cùng ép cha ta không còn cách nào khác, đành đồng ý gả ta cho hắn.
Sau khi đỗ đạt, Cố Minh Thành rất khéo trong quan trường. Phụ thân ta mỗi lần nhìn thấy ta đều thở dài, dặn ta phải khuyên hắn giữ lễ, hành xử thận trọng.
Có lẽ vì ta nói quá nhiều, giữa hai ta bắt đầu nảy sinh khoảng cách.
Khi ta mang thai đứa thứ hai, Cố Minh Thành đưa Như Ý từ quê lên phủ, nói đó là muội muội cùng quê, muốn nhờ ta chăm sóc một thời gian.
Chưa đầy nửa tháng, hắn đã lên giường với vị “muội muội” ấy.