Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù là mùa hè ve kêu inh ỏi, ta vẫn thấy bản thân rơi vào hầm băng.
Thì ra, chẳng chỉ có trượng phu ta phụ ta… mà ngay cả đứa con do ta sinh ra cũng chẳng yêu ta.
“Nương ơi, sao người lại khóc?” đứa trẻ trước mặt đưa tay lau khóe mắt ta.
Ta gượng cười: “Chỉ là gió cuốn bụi vào mắt mà thôi.”
Ta dụ dỗ đưa nó vào gian nhà khách trong đạo quán.
Nó rất quấn ta, đến cả thay y phục cũng phải níu lấy tay áo ta không buông.
Một nén nhang sau, mưa đã ngớt. Ta hé cửa nhìn ra, lại đụng phải một vòng tay rắn chắc.
“Cha ơi, cha đến rồi!” tiếng trẻ thơ vang lên, ta vội đứng sang một bên, hành lễ nhẹ. Tai nóng ran.
“Cha ơi, người xem, con tìm được nương rồi!”
Đứa nhỏ kéo tay ta lại. Ta ngẩng đầu, nào ngờ “phụ thân” ấy lại là một vị sống tổ tông.
Ta vội quỳ xuống: “Dân nữ tham kiến Tĩnh Vương điện hạ.”
“Ngươi nhận ra ta?” – giọng nam nhân tuy lạnh nhưng không thiếu phần kinh ngạc.
“Dân nữ là đích nữ của Vương Trường Thanh, từng theo phụ thân diện kiến điện hạ từ xa.”
“Cha ơi, đừng để nương quỳ nữa!” – đứa trẻ kéo tay áo Tĩnh Vương.
Hắn cất giọng trầm thấp: “Đứng dậy rồi hẵng nói.”
Ta mới dám đứng lên, kể lại đầu đuôi sự việc.
Tĩnh Vương lặng im một hồi, bỗng hỏi: “Ngươi dường như rất sợ ta?”
Không sợ sao được? Người là đệ ruột của hoàng đế mà.
Chưa kịp đáp, hắn đã khẽ cười: “Chuyện hôm nay, đa tạ. Ngày khác tất có trọng lễ hồi báo.”
04
Về tới Cố phủ, trời đã ngả hoàng hôn.
Bước ngang sảnh lớn, thấy mọi người đã ngồi quanh bàn Bát Tiên, chuẩn bị nhập tiệc. Ta giả như không thấy, định lặng lẽ lướt qua, lại bị Cố Minh Thành gọi giật lại:
“Dạo gần đây, sao lúc nào cũng về trễ như vậy?”
Ta hít sâu một hơi, gượng cười quay đầu: “Thiếp đến Tam Thanh chân nhân điện để thắp hương cầu nguyện, chong đèn tu hành ba tháng, mong phu quân mọi sự hanh thông.”
“Hết làm mấy chuyện vô dụng!” Hắn ngoắc tay, ra hiệu ta lại gần nghe răn dạy, “Ngươi đường đường là đại nương tử Cố gia, chẳng phải tiểu thư mới lớn mười bảy mười tám, sao lại suốt ngày mê tín tạp môn tà đạo? Thật khổ cho Như Ý phải thay ngươi lo toan việc nhà mỗi ngày!”
Chẳng phải quyền chưởng quản là các ngươi tranh mà có đấy sao? Giờ đoạt được rồi lại kêu khổ?
Nhưng lúc này chưa phải thời điểm trở mặt, ta đành đem những lời muốn nói nuốt lại vào lòng.
Thấy ta không đáp, hắn cười cợt: “Nói vài câu đã xị mặt ra rồi.”
“Không dám.” Ta nghiến răng, đem hết uất ức nuốt xuống bụng.
“Lại đây, gặp cháu gái của Như Ý, tên là Liễu Oanh.”
Lúc này ta mới chú ý đến cô gái ngồi bên cạnh Cố Hoằng Dương – y phục diễm lệ, dung mạo duyên dáng, tựa như một miếng kẹo mềm đang dính lấy hắn. Cố Hoằng Dương hai tai đã đỏ bừng.
Biết con chẳng ai bằng mẹ, ta đoán chừng nó đã xiêu lòng.
Liễu Oanh định đứng dậy hành lễ, lại bị Hoằng Dương kéo ngồi lại:
“Không cần hành lễ với nàng, chẳng qua chỉ là người không quan trọng.”
Mười tám tuổi, Cố Hoằng Dương đã xem ta là người không quan trọng.
“Hoằng nhi, sao con lại nói thế với đại nương tử? Nàng là mẫu thân ruột của con!” Như Ý nghiêng đầu, một lọn tóc rủ bên má, bộ dạng đáng thương chẳng thấy một lời trách phạt nào.
“Có ơn sinh nhưng không có ơn dưỡng.”
Từng lời Cố Hoằng Dương như d.a.o nhọn cắm thẳng vào tim ta. Nhưng chẳng hề gì, trái tim này sớm đã chi chít vết rách.
“Chị à, Hoằng nhi chỉ là thương xót ta mười mấy năm vất vả nuôi nấng hắn, mong chị đừng trách nó.”
Như Ý chỉ đôi ba câu đã khiến ta trở thành người chỉ biết sinh mà không biết dưỡng.
“Một bữa cơm đang yên lành, nàng lại muốn gây rối khiến cả nhà chẳng vui vẻ gì!” Cố Minh Thành sa sầm nét mặt, vung đũa lên, “Tất cả ngồi xuống, ăn cơm cho tử tế!”
Ta vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Sao còn chưa ngồi xuống? Chẳng lẽ đợi ta mời ngươi sao?” Hắn liếc mắt đầy mỉa mai.
“Lỗi là ở thiếp. Thiếp nghĩ chị về muộn, có lẽ đã dùng cơm bên ngoài rồi, nên không chuẩn bị đủ ghế. Người đâu, mau mang thêm ghế đến!”
Như Ý vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Cố Minh Thành.
“Không cần.” Ta rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh lùng cất tiếng:
“Ngay cả số ghế cũng không tính rõ, chẳng rõ mấy tháng nay ngươi trông nom phủ đệ thế nào?”
Mặt Cố Minh Thành lộ rõ vẻ cau có. Từ khi Như Ý nắm quyền, cơm canh ngày một sơ sài, đến cả nghiên mực mới mua cũng là hàng kém. Những điều ấy hẳn hắn cũng đã nhận ra.
“Tiệc Hồng Môn thế này, không ăn cũng chẳng mất mát gì.” Ta chẳng thèm nhìn hắn, quay sang Như Ý, giọng lạnh như băng:
“Dẫu nhà họ Vương ta đã lụn bại, nhưng ta vẫn nhớ rõ, Vương gia chỉ có một trưởng nữ làm chủ mẫu, cho nên tiếng gọi ‘chị’ của ngươi, ta không dám nhận!”
“Ngươi là thiếp, tức là tiện tỳ để hầu hạ. Bao giờ tiện tỳ cũng được mang người thân ngồi cùng bàn tiệc như thế này?”
“Thiếp không ra thiếp, tỳ chẳng ra tỳ…”
“Phu quân, gia giáo Cố phủ ngày càng lỏng lẻo, truyền ra ngoài thì cũng mất mặt lắm thay!”
05
Đêm xuống.
Quả nhiên, như ta đoán, Cố Minh Thành đến tìm.
Lúc này, ta vừa chải đầu xong, thân khoác trung y, ngồi trước gương đồng. Hắn nhìn ta qua gương, ánh mắt có chút kinh diễm, hồi lâu mới lên tiếng: