Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau lần nhìn thấy tận mắt cảnh tượng ở quán cà phê, Lâm An như bị ném thẳng xuống vực sâu. Cảm giác ấy giống như một cú rơi tự do – không có điểm dừng, không có bất kỳ thứ gì để bấu víu.
Những ngày sau đó, cô như người vô hồn.
Đi làm, cô vẫn cười nói với đồng nghiệp, vẫn hoàn thành công việc đúng hạn. Nhưng khi trở về căn phòng nhỏ, tháo bỏ lớp mặt nạ, sự mệt mỏi và trống rỗng tràn đến. Thứ duy nhất làm bạn với cô là ánh đèn bàn học vàng nhạt, những trang sách chưa đọc xong, và đôi khi là vài bản nhạc buồn phát từ điện thoại.
Điện thoại liên tục đổ chuông. Tin nhắn của Lục Hải: “An, cho anh một cơ hội giải thích.”
Tin nhắn của Giang Hà: “Mày hiểu lầm rồi, thật sự không như mày nghĩ.”
Nhưng Lâm An không muốn nghe thêm. Giải thích thì có ích gì, khi hình ảnh bàn tay họ nắm lấy nhau đã in sâu trong mắt cô?
Cô xoá hết tin nhắn, chặn liên lạc. Thứ còn sót lại là những vết thương nhức nhối, chẳng cách nào xoá đi.
Một tối, sau khi tan ca, Lâm An ghé qua hiệu sách quen thuộc gần công ty. Không phải vì cô cần mua gì, chỉ đơn giản muốn tìm một góc yên tĩnh để trốn tránh thế giới.
Cô chọn một quyển sách bất kỳ, ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở góc phòng. Trang giấy mở ra, nhưng mắt cô chẳng nhìn thấy chữ, tất cả chỉ nhòe đi. Hốc mắt nóng rát, cổ họng nghẹn lại.
Cô tự hỏi: Tại sao người ta có thể dễ dàng phản bội như vậy? Tình bạn, tình yêu – có phải đều mong manh đến mức chỉ một cái nắm tay sai chỗ cũng đủ để sụp đổ?
Đang lúc ấy, một giọng nói trầm khẽ vang lên:
“Em có vẻ không ổn lắm.”
Lâm An ngẩng lên. Trước mặt cô là một gương mặt quen thuộc – Tạ Kiều. Anh là đàn anh khóa trên thời đại học, từng vài lần cùng tham gia sự kiện câu lạc bộ. Cô nhớ anh không hay nói nhiều, thường chỉ im lặng làm việc.
Sau ngần ấy năm, gặp lại ở đây, cảm giác thật kỳ lạ.
“Em… không sao.” – Lâm An vội đáp, như một phản xạ phòng thủ.
Tạ Kiều chỉ gật đầu, không hỏi thêm. Anh ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô, giữ một khoảng cách vừa phải. Không dỗ dành, không tra hỏi, chỉ lặng lẽ mở cuốn sách trên tay.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng lật sách khe khẽ vang lên, như một nhịp điệu dịu dàng. Lâm An bất giác thở ra một hơi mà chính cô cũng không nhận ra mình đã nín giữ từ lâu.
Từ hôm ấy, họ thỉnh thoảng chạm mặt ở hiệu sách. Không hẹn, nhưng gần như lần nào Lâm An ghé, cô cũng thấy Tạ Kiều ở đó.
Anh không bao giờ chủ động bắt chuyện nhiều. Cùng lắm là gật đầu chào, hỏi một câu đơn giản: “Hôm nay ổn chứ?”
Nếu cô đáp “Ừ, ổn”, anh sẽ mỉm cười nhẹ. Nếu cô chỉ lắc đầu, anh cũng chẳng gặng hỏi, chỉ tiếp tục ngồi yên bên cạnh.
Có lần, thấy cô cứ ngồi thẫn thờ, Tạ Kiều đặt trước mặt cô một quyển sách mỏng. Bìa sách ghi: “Chữa lành từ bên trong.”
Anh nói ngắn gọn: “Anh nghĩ em sẽ cần.”
Cô cầm lấy, thoáng cười nhạt: “Em đọc không vô đâu.”
Anh gấp sách mình lại, tựa lưng vào ghế: “Không sao. Để đó, khi nào em muốn thì đọc.”
Sự kiên nhẫn ấy khiến Lâm An thấy ngạc nhiên. Bao lâu nay, mọi người đều hối thúc cô – hoặc nghe lời giải thích của Lục Hải, hoặc tha thứ cho Giang Hà, hoặc nhanh chóng quên đi để bắt đầu lại. Chỉ có Tạ Kiều không vội vàng, không áp đặt. Anh để cô tự do, để cô quyết định khi nào bản thân sẵn sàng.
Dần dần, hiệu sách trở thành nơi trú ẩn an toàn. Không cần nói quá nhiều, chỉ cần có một người ngồi gần, lặng lẽ chia sẻ bầu không khí, thế là đủ.
Một buổi chiều, khi cả hai cùng ra về, Tạ Kiều chợt hỏi:
“Em có hay đi bộ không?”
Lâm An thoáng ngạc nhiên: “Đi bộ?”
“Ừ. Khi tâm trạng nặng nề, đi bộ giúp đầu óc nhẹ hơn.” – Anh nói, giọng chậm rãi.
Cô ngẫm nghĩ, rồi gật đầu. Họ đi song song trên con đường nhỏ ven hồ gần đó. Lá cây rơi xào xạc dưới chân, gió mát lành thổi qua. Không cần nói nhiều, từng bước chân như cuốn đi nỗi nặng trĩu trong lòng.
Lúc chia tay, anh chỉ nói: “Nếu em muốn, lần sau chúng ta lại đi.”
Thời gian trôi, Lâm An bắt đầu thay đổi. Cô không còn khóc mỗi tối, cũng không còn thấy nghẹt thở mỗi khi nhớ lại cảnh tượng phản bội. Những vết thương chưa lành, nhưng ít nhất không còn rỉ máu.
Một lần, khi ngồi đọc sách cạnh Tạ Kiều, cô bất giác mở lời:
“Anh có bao giờ bị phản bội chưa?”
Tạ Kiều ngước lên, ánh mắt thoáng trầm xuống. Một lát sau, anh gật đầu: “Có.”
“Anh làm sao để vượt qua?” – Cô hỏi, giọng nhỏ.
Anh suy nghĩ rồi đáp: “Không có cách nào thật sự nhanh cả. Chỉ có thời gian. Và… em phải học cách chấp nhận rằng người đó không xứng đáng ở lại. Vậy thôi.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng lại khiến Lâm An im lặng rất lâu. Cô nhận ra, đúng là chẳng có bí quyết nào để hết đau ngay lập tức. Chỉ có chính mình mới có thể bước ra khỏi bóng tối.
Từ đó, họ dần nói chuyện nhiều hơn. Không phải về quá khứ, mà về những điều nhỏ bé trong cuộc sống: một cuốn sách hay, một quán ăn ngon, một bộ phim mới ra mắt.
Tạ Kiều vẫn ít lời, nhưng mỗi câu anh nói ra đều vững vàng, khiến Lâm An thấy an tâm. Anh không hứa hẹn điều gì, cũng không tỏ ra muốn chen vào cuộc đời cô. Anh chỉ hiện diện – như một người đồng hành thầm lặng.
Có lẽ, trong lúc cô nghĩ mình hoàn toàn gục ngã, chính sự hiện diện ấy đã giúp cô không rơi xuống tận cùng.
Một tối muộn, Lâm An ngồi trong phòng, mở cuốn “Chữa lành từ bên trong” mà Tạ Kiều từng đưa. Cô lật vài trang, những dòng chữ giản dị đập vào mắt:
“Không ai có thể cứu rỗi bạn, ngoài chính bạn. Nhưng sẽ luôn có những người đồng hành, cho bạn sức mạnh để tiếp tục.”
Cô khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết – dù con đường phía trước còn dài, nhưng mình đã tìm được một ánh sáng nhỏ để bước đi.