Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi vô tình bắt gặp cảnh Tạ Tuấn suýt nữa hôn một nữ sinh nghèo.
Trong căn phòng bao tối om,Anh ta mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa ở góc khuất, mắt nhắm hờ, đường nét khuôn tuấn tú bóng tối che lấp.
Cô gái mặc váy trắng đứng bên cạnh, hai tay chống bên người anh, rụt rè xuống, định ghé sát lại gần.
Tôi đột ngột đẩy cửa bước vào.
Cô ta giật , luống cuống quay lại nhìn tôi,đôi mắt long lanh như chú nai nhỏ hoảng sợ.
“ Gia, tớ…”
Tôi bước qua cô ta, đi thẳng đến trước Tạ Tuấn.
“Bác tài đến đón em rồi, chú bảo tiện thể đón anh về luôn.”
Anh ta nhặt chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên người, tôi ra ngoài.
Giữa đêm, hành lang vắng .
Anh ta tiện tay đóng cửa lại, không rời đi, lười biếng dựa vào tường đứng đó.
“Cô ấy suýt nữa thì hôn tôi rồi.”
“…”
Tôi im .
Giọng anh ta mang chút bực dọc:
“Cô ấy nhát lắm, phải lấy hết can đảm mới dám thế.”
Tôi mở khóa điện thoại, đưa cho anh ta xem thời gian hiện tại tin nhắn chú gửi cho tôi, nhẹ nhàng giải thích:
“Thật sự là chú bảo em tiện thể đón anh về.”
Anh ta liếc qua, ậm ừ cho qua chuyện.
“Ờ.”
“Giờ tôi đủ tuổi, cũng thi xong đại học rồi, ông ấy quản không nổi tôi đâu. Em có méc cũng vô dụng .”
Ánh đèn loang loáng quét qua, hắt lên gương anh ta.
Gò má anh ta hơi ửng đỏ.
Anh ta uống rượu.
Tôi siết chặt tay áo, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“ …”
Anh ta vội vàng cắt lời tôi:
“Em tự về đi.”
“ cả”
Ngón tay anh ta gõ vài cái trên điện thoại.
“Đây là năm trăm vạn tệ. Em đi du học đi, đừng bao giờ xuất hiện ở tôi nữa.”
“Sau này cũng đừng gặp lại.”
“ Gia, tôi thật sự rất ghét em.”
Anh ta không gặp lại tôi nữa.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, đầu, cố nuốt nghẹn vào trong.
“.”
Tạ Tuấn quay lưng vào phòng,“rầm”một tiếng đóng sập cửa.
Tôi mở ứng dụng ngân hàng, kiểm tra lại số tiền.
Không kìm , tôi ngồi sụp xuống, lấy tay bịt miệng, nức nở thành tiếng.
Tốt quá.
Cuối cũng sập bẫy rồi.
2
Tạ Tuấn ghét tôi từ lâu rồi.
Anh ta nghĩ tôi mẹ tôi đều nhắm vào tiền họ Tạ.
Thế thì… anh ta cũng đâu có sai.
Năm tôi bốn tuổi, anh ta bỏ hai con thạch sùng vào giường tôi,
cố dọa tôi sợ rời khỏi anh ta.
Tôi dọa đến phát khóc.
Chú dỗ dành tôi bằng tiền tiêu vặt.
Thấy tiền, tôi lại vui ngay.
Năm tôi sáu tuổi, tôi Tạ Tuấn sắp xếp vào học một trường cấp ba.
Anh ta không ở chung lớp tôi,
lại sợ chú đánh rồi quay sang dỗ dành tôi.
nên anh ta đi thẳng vào vấn đề.
“Hai mươi vạn.
Em lớp đi.”
Năm lớp , tôi đi.
Năm lớp một, tôi quay lại.
Anh ta đâu có nói thời hạn.
Tôi đeo cặp quay lại lớp, sắc Tạ Tuấn đen kịt.
Bạn nam ngồi bàn trước anh ta tít mắt:
“A Tuấn, em gái cậu kiên trì thật đấy.”
Tạ Tuấn lạnh giọng:
“Cô ta không phải em gái tôi.”
Cả lớp đồng loạt bật đầy ẩn ý.
Tạ Tuấn liếc nhìn tôi, nhíu mày:
“Rốt cuộc em thế nào mới chịu biến khỏi mắt tôi?”
Tôi đỏ mắt:
“Anh ghét em đến thế sao?”
Anh ta giơ một ngón tay.
Tôi mím môi.
“Xin lỗi, hôm nay em đi nhầm lớp.”
3
Tôi phát hiện ra cơ hội kinh doanh rồi.
Tạ Tuấn thật sự rất giàu.
Mẹ anh ta ở nước ngoài sắp xếp sẵn mọi thứ cho anh ta.
Anh ta chơi golf, tôi đứng bên nền, cầm nước áo khoác cho anh.
Anh ta đến chất vấn tôi.
Tôi ngẩng đầu, mắt lấp lánh như có sao:
“Em ngưỡng mộ anh, không sao?”
Anh ta tiền cho tôi.
“Không có việc gì thì đi ra ngoài chơi. Đừng phiền tôi.”
Thế thì tôi đành vui vẻ nhận .
Tôi bám lấy Tạ Tuấn hơn một năm rồi.
Ai ai cũng biết anh ta có một cô em gái kế như .
Thậm chí còn đùa rằng lần sau đến thăm anh ở khoa xương khớp bệnh viện.
Lâu dần, Tạ Tuấn cũng lười giải thích, còn cách liên tục dúi tiền cho tôi rồi bảo tôi biến đi.
tôi sẽ không rời khỏi cái máy rút tiền của tôi đâu.
Sinh nhật trưởng thành của Tạ Tuấn, anh ta uống rượu.
Từ khách sạn về, tôi bưng canh giải rượu trong tay, đỡ anh ta.
Mong là anh ta say đến hoa mắt, nhầm thêm một số 0.
Anh ta nheo mắt, đầu nhìn tôi, đột ngột nói:
“ Gia, em đúng là rất biết tính toán có thủ đoạn.”
Lời nói mang chút châm chọc.
Chân tôi khựng lại trên bậc cầu thang.
Chửi mắng thì phải trả thêm phí.
Anh ta bất ngờ kéo tôi lại,
tiện tay tắt đèn, ghì tôi vào lan can cầu thang xoắn rồi hôn xuống.
Trước mắt tôi chợt tối sầm.
còn lại gương anh ta đang phóng đại trước mắt.
Hơi thở anh ta dữ dội như cuồng phong bão tố.
Tôi kinh ngạc đẩy anh ta ra.
Bát canh trong tay rơi “choang” xuống đất, lăn xuống từng bậc thang.
Chú đứng ở tầng trên hỏi:
“Gia Gia, sao thế con?”
Tôi nén giọng run rẩy, vừa ấm ức vừa mếu máo như mọi khi:
“Anh ấy say rồi, nổi nóng, vỡ bát của con.”
Tạ Tuấn đầu, tựa vào lan can, thinh giữa bóng tối.
Chú thở dài:
“Nó vẫn , cứ say là nổi điên. Con đừng để ý, về phòng nghỉ ngơi đi, để chú lo cho nó.”
Tôi lẩn vào phòng .
Ba giờ sáng.
Tạ Tuấn nhắn tin cho tôi.
【Xin lỗi.】
【Không nhìn rõ, tưởng em là người khác.】
Lần đầu tiên anh ta xin lỗi tôi.
lại là một sự sỉ nhục.
Đính kèm khoản.
Tôi không nhận.
Cũng không trả lời.
4
Mãi sau tôi mới biết người đó là ai.
Một trong số những người đuổi Tạ Tuấn.
Lý –nữ sinh nghèo của trường, quanh năm nằm trong top của khối.
Cô ta tự ti, nhút nhát, dám lẽ ngước nhìn anh ta từ xa.
Tạ Tuấn lại để mắt đến cô ta.
Anh ta nói:
“Cô ta giống hệt Gia,
lúc nào cũng tỏ ra đáng thương.”
“Giả vờ cho ai xem?”
Anh ta ghét tôi, lại sẵn sàng nhìn Lý như thế.
Tan học, tôi ngồi trong xe chờ anh ta ra.
sau lưng anh lại có một cô nữ sinh mặc đồng phục đi .
Cửa xe mở ra.
Anh ta không lên xe.
Tay xách cặp của cô ta, nhìn tôi, nhướng mày, giọng hờ hững:
“Xuống xe.”
Tôi sững người một chút.
Lý rụt rè vươn tay, khẽ lay cánh tay anh ta, giọng nhẹ nhàng:
“ đi A Tuấn.
Em tự về .”
Tạ Tuấn không nhượng bộ, giọng lạnh dần:
“Tôi đưa cô ấy về .
Tiền rồi, em tự bắt xe về đi.”
Sao không cho nhiều thêm chút nữa để tôi mua xe về nhỉ.
kệ.
Thấy đủ thì nên dừng.
Tôi xấu hổ gật đầu, cắn môi, siết chặt quai cặp, ngoan ngoãn bước xuống xe.
Chiều tà, dòng người tan.
Tôi đứng một bên vệ đường, đầu nhìn mũi giày , nước mắt rơi từng giọt.
Mãi cho đến khi chiếc xe đó rẽ hướng hoàn toàn ngược lại, tôi mới lau nước mắt, mở tin nhắn của Tạ Tuấn.
Hai vạn?
May quá, vừa rồi chưa xem tin nhắn trước anh ta.
Không thì không khóc nổi rồi.
6
Năm trăm vạn của Tạ Tuấn đến quá muộn.
Tôi chưa từng chuẩn thi IELTS,
đành phải hủy phần lớn kế hoạch du lịch tụ họp, thu trong phòng ôn từ vựng.
Tạ Tuấn thì ở dưới tụ tập party đám bạn.
Âm thanh từ dàn loa cực lớn.
Tôi tháo tai nghe xuống, đi xuống lầu.
“Có thể vặn nhỏ âm lượng không?”
Một người bạn của Tạ Tuấn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói:
“Gia Gia em ở hả, sao không xuống chơi bọn anh?”
Tôi hơi ngại ngùng, mím môi nhẹ:
“Em đang học từ vựng trên lầu.”
“Học từ vựng?”
Có người cuối cũng tắt loa, nghiêng tai nghe tôi nói:
“Tưởng loại người học sớm thế này có trên mạng chứ.”
“ cũng đến chơi rồi, em cũng xuống đi.”
Tạ Tuấn từ đầu đến cuối không ngẩng đầu.
Lý ngồi bên cạnh anh ta, dịu dàng mỉm tôi.
Sau đó lại vẻ lưỡng lự nói lại :
“Gia Gia, em… không phải định học lại chứ?”
Tôi không thân cô ta.
xưng hô thì thân thiết lắm, chắc cũng gần gũi Tạ Tuấn lắm rồi.
Cô ta tiếp lời:
“Thi không tốt cũng không sao.
Chú Tạ có tiền như , chắc em có nhiều đường lui lắm.”
Nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa tôi cô ta, mọi người đều im .
Tôi nhẹ giọng nói:
“Đúng đó, em có tiền.
Thi kiểu gì cũng chẳng sao cả.”
“ , chị có lo không thi đậu không?”
Sắc cô ta tái đi.
Cuối Tạ Tuấn cũng ngẩng đầu, vỗ vỗ mu bàn tay cô ta như an ủi.
“ Gia, đừng nói chuyện quá đáng như .”
Tôi gật đầu: