Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Được.”

“Em lên học tiếp đây. Mọi nhỏ chút nhé.”

Tôi đeo lại tai , bước lên cầu thang.

Phía sau, có mấy ánh mắt như kim châm xuyên lưng tôi.

Ngày công bố điểm, cũng họ Tạ.

Lần viện cớ là cái máy tính đời Thanh cô ta bị hỏng.

tỉnh mình sẽ gửi điểm tin nhắn,
Tạ Tuấn vẫn chiều theo, đưa cô ta về .

Ba giờ chiều, làm việc của Tạ Tuấn vang lên sụt sịt.

Không rõ là buồn hay là mừng quá phát khóc.

Tin nhắn gửi về điện thoại không có tổng điểm.
Tạ Tuấn cầm máy tính bấm từng môn một.

Tôi ra đi học, đi ngang làm việc của anh ta.

Cửa mở.Anh ta tựa vào giá sách, đọc to điểm:

“Sáu trăm bảy mươi hai.”

Vừa đúng lúc tôi thấy.

Anh ta tôi đi ngang , nhưng không thèm ngẩng .

“Em ?”

chưa hiểu:

“Cái gì?”

Tôi dưới thay giày, thuận miệng đáp:

“Sáu trăm tám.”

Thi tốt bất ngờ.

Tôi chỉ đợi anh ta hỏi.

Có cái gì rơi “cạch” xuống đất.
Phát ra một động giòn tan.

8

“Ba tôi em đăng ký vào Đại học Chiết Giang.”

Buổi tối, Tạ Tuấn đứng cửa với tôi.

Chú là rất truyền thống.Ông coi trọng chuyện học hành,cảm thấy con cái học đại học danh giá ông mới nở mày nở .

Tôi nắm tay nắm cửa, định đóng lại.

“Nhưng mà anh bảo em đi du học.”

“…”

Tạ Tuấn im lặng một lúc, rồi khẽ :

“Vâng lời tôi vậy ?”

Tiền nhận rồi, không cũng phải .

Nhưng mà trước kia, tôi cũng chỉ một nửa thôi.

Anh ta bảo tôi cút, tôi đi đúng một , rồi lại quay về.

Lần tôi thật sự ngại rồi.

Năm trăm vạn chứ ít à.

Tôi đảm bảo lấy tiền xong sẽ đi, không xuất hiện nữa.

Tiệc họp gia đình, tôi và có thể ngồi bàn riêng.

Anh ta hỏi:

“Vậy lời ba tôi em không à?”

Tôi giả vờ ngoan ngoãn, cúi cắn môi,
ngón tay túm lấy gấu váy.

Anh ta :

tôi mật khẩu, tôi đăng ký giúp.”

Tôi lí nhí:

“Đừng đày em đến biên cương nhé.”

Tạ Tuấn khẽ bật :

“Em tôi sẽ không làm thế.”

Tôi không .
Cũng chẳng quan tâm.

Tôi đã chuẩn bị nhận offer từ trường nước rồi.

9

Để chắc chắn.

Tạ Tuấn đăng ký ngành nông nghiệp của Đại học Chiết Giang mình.

Chọn cơ khí .

Bên phía anh ta không thiếu tiền và quan hệ,anh ta chỉ cần danh hiệu, chẳng quan tâm chuyên ngành.

nguyện vọng của tôi,anh ta điền kín tám mươi chỗ, tất cả đều Hàng Châu.

Đến mức tôi phải tự xóa từng cái một.

Anh ta và đều trúng tuyển.

Cũng chẳng mảy may bận tâm đến sống ch/ết của .

Chú rất vui, định đặt khách sạn làm tiệc mừng anh ta.

Trên bàn ăn, chú khui rượu vang, cụng ly với tôi.

Tạ Tuấn từ trên lầu đi xuống, như vô tình :

“Niên Gia có làm tiệc chung không?”

Sau kỳ thi cấp hai, chúng tôi cũng từng làm tiệc tốt nghiệp chung.

Chú mỉm :

“Gia Gia không cần vội.
Nó chuẩn bị ra nước .
Để không chiếm chỉ tiêu đại học nước, nó đã xóa sạch nguyện vọng rồi.”

“Để sang năm tổ chức.”

Nụ mơ hồ nơi khóe môi Tạ Tuấn lập tức tan biến.

Sắc anh ta sa sầm.

9

“Ra nước ?”

Tôi cúi yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nhấp từng ngụm nhỏ rượu vang mười mấy vạn một chai.
Uống không quen. Nhưng uống nhiều kiếm được nhiều.

Chứ bản thân chắc chắn không nỡ mua.

Chú chau mày.

“Đúng vậy. Quyết định hơi vội, nhưng chú rất ủng hộ Gia Gia.”
“Ngày vui thế , con lại bày ra cái ?”

Tạ Tuấn cụp mắt:

“Con không vui.”

Chú ấy không hiểu ra :

“Là chính con học cùng mình thích, bây giờ đã đậu rồi, lại là Chiết Đại, có gì mà không vui?”
“Ngành học có hơi chênh chút, nhưng sau có thể chuyển ngành, đâu có thật sự bắt con đi làm nông.”
con cũng rất vui, hè con chơi một tháng.”

Tạ Tuấn hỏi:

“Nước nào?”

Chú ấy đập đũa:

“Ngay cả ruột con đang nước nào cũng không nữa à?”

Anh ta nhìn về phía tôi:

“Con hỏi Niên Gia.”

Chú ấy lặng lẽ nhặt đũa lên.

Tôi đặt ly rượu xuống, cẩn thận ngẩng lên:

“Vẫn chưa quyết.”

Buổi tối, Tạ Tuấn ngồi tôi, dùng máy tính của tôi để tra cứu.
Anh ta bảo:Cái của anh ta hỏng rồi.

Lúc tra đến kết quả dự tuyển, vì quá kích động mà làm đổ cốc nước.
Đúng là…
Lớn thế rồi mà chơi nước làm việc.

Anh ta ngồi ghế của tôi, tôi chỉ có thể ngồi trên giường.
yên tĩnh, chỉ gõ phím và nhấp chuột của anh ta.

“Đi Mỹ đi.”
Anh ta bỗng .

“Tại ?”

Anh ta ngừng lại một chút:

“Càng xa tôi càng tốt.”

Nhưng là quốc gia ruột anh ta đang mà.

“…”

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, co lại trên giường, lùi xa hơn nữa.

Tạ Tuấn liếc mắt nhìn tôi, khóe môi khẽ hiện lên một nụ như có như không.

“Lại đây xem trường .”

Lại tự mình là anh trai rồi.
Đúng là tính khí thất thường.

Điều hòa để hơi thấp.
Tôi chân trần giẫm lên sàn lạnh buốt, vội rút chân lại, tìm dép đi khắp nơi.

Tạ Tuấn tiện tay ném cái áo khoác đang đắp lên xuống đất.

“Dẫm lên đi.”

“…”

Hôm nay chưa uống rượu mà đã bắt phát điên rồi.

Tôi mặc kệ, nhón chân bước vòng , đi đến bên bàn.

Sắc anh ta không thay đổi, nhẹ nhàng di chuột:

“Thế nào?”

Tôi đáp:

“Cũng được.”

Anh ta chuyển sang vài trang khác.

Tôi cứ lặp đi lặp lại:

“Cũng được.”
“Trường nào cũng ổn.”

Tạ Tuấn bỗng dừng tay.

Anh ta ngả ra tựa lưng ghế, ngẩng mắt nhìn tôi.

Thật ra tôi đã chọn xong từ lâu.
Chỉ là không anh ta .

Bên bắt đổ mưa.
Cơn mưa mùa hè bất ngờ ào tới.

Tùy chỉnh
Danh sách chương