Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mưa đập vào sổ, rào rào không dứt.

“Em đang trách tôi ?”

Anh ta đột nhiên hỏi, giọng rất khẽ, suýt nữa bị tiếng mưa che lấp.

Câu hỏi vô lý .

Tôi suy nghĩ một lát, thành đáp:

“Không mà.”

đầu thì có trách.
Anh ta bắt nạt tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tạ.
Nói tôi giống mẹ tôi, chỉ là loại con gái ham tiền.

Mẹ tôi cũng có tiền, không nhiều như ba mẹ anh ta.

Ở trường, anh ta cũng chưa từng tử tế với tôi.

người anh cùng cha khác mẹ lạnh như băng lại biến thành con số ấm áp trong tài khoản.

Thế nên tôi cũng chẳng để tâm việc anh ta đối xử với tôi thế nào.

Còn anh ta hậm hực mà tôi ra nước ngoài, tôi thậm chí còn thấy anh ta là quý nhân của tôi.

Chỉ là giờ đây, tôi lười phải giả vờ rồi.
Cũng chẳng còn cần phải giả nữa.

Anh ta lại nói:

“Dùng lùi để tiến?”

Câu này khiến tôi khó mà lời.

Tỏ ra yếu đuối để lấy tiền của anh ta, cũng tính là lùi để tiến đi.
không phải như cách anh ta nghĩ.

Tôi mím môi, muốn nói lại .

Đúng , điện thoại đặt trên của anh ta sáng .
Là Lý gọi đến.

Anh ta do dự một , rồi bắt máy, đi ra ngoài.

Trước khi đóng còn kiên nhẫn nói với ta:

“Vừa rồi không tiện nghe máy nên nghe trễ.”

Anh ta biết nói đấy.

Trước kia chỉ là cố tình đối đầu với tôi .

Tạ Tuấn đưa Lý đi chơi.

ta đăng du lịch vòng bạn bè.
Biển xanh, ta đội mũ cói, mặc váy trắng, nụ cười rạng rỡ như hoa.
còn có watermark từ máy .

Chú thích :
【Anh ấy nói sẽ nuôi dưỡng em lại từ đầu】
【Anh ấy muốn mở tiệc đãi em hồi nhỏ】

Tôi bấm like.

Rồi kéo xuống xem.
Like cả loạt du lịch của bạn bè cấp ba.

cũng sống rất rực rỡ.
Đẹp, thích xem.
Mọi người nhớ đăng nhiều nữa nhé.

lại gửi riêng cho tôi một tấm .
Là Tạ Tuấn đang ngủ gục trên picnic ở bên ngoài.

【Gia Gia, may là em không đi.】
【Đi du lịch mệt mỏi, ở nhà nghỉ vẫn thích hơn.】

Tôi im lặng một .
lại ngủ ngoài trời thế kia.

Chẳng lẽ hết tiền rồi?
Không phải sẽ đòi lại tiền của tôi chứ?

Tôi có hơi lo, nghĩ kỹ rồi cẩn thận lời:

【Vậy để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mệt .】
Nếu bãi biển nóng thì có thể tìm gầm cầu ngủ cũng .

gõ rất lâu.

【Gia Gia, chị nên nói với em một lần.】
【Em A Tuấn đều đã là người lớn, không có quan hệ máu mủ thì càng nên giữ khoảng cách…】

Tôi nhìn bài văn ngắn , im lặng.

chép.
Dán vào Pinduoduo.

Không có phản hồi.

Tôi quay lại WeChat, lời:

.】

Nắng xuyên qua khung sổ, chiếu bậc thềm.
Tôi mỉm cười với anh:
“Vẫn là không nói nữa, đỡ phải khoe mẽ vượt trội của .”

Tháng Chín, giữa mùa thu.

Ngày tôi ra sân bay, mẹ chú cùng tiễn tôi. Hôm là ngày thường.
Chú vốn định Tạ Tuấn xin nghỉ để tiễn tôi cùng.
Tôi khéo léo từ chối.

“Anh ấy vốn không thích con, đừng làm phiền anh ấy nữa.”

Tôi rời đi dứt khoát, cũng coi như hoàn thành mong muốn của anh ta.

Máy bay ổn định trên không trung.
Tôi mở tấm che sổ, nhìn ra ngoài.
Toàn là mây.
Không còn thấy mặt đất nữa.

Thời gian bay rất dài. Tôi đắp chăn, đeo gối cổ chữ U, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Không ngờ lại mơ thấy Tạ Tuấn.

Năm tôi mười bốn tuổi, có người họ hàng với ý xấu đến nói với anh ta rằng mẹ anh ta đã trở về.
Anh ta háo hức chạy ra , kết quả chỉ thấy tôi mẹ tôi.

À, là mẹ kế, không phải mẹ ruột.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Tạ Tuấn là: anh ta rất tối tăm.
Da trắng bệch, gầy gò, ánh mắt uể oải nhìn chằm chằm vào tôi.
Chú thì bận, còn mẹ ruột anh ta thì ở tận nước ngoài.

Tôi cảm thấy anh ta có lẽ cũng đáng thương.

Cho đến đêm hôm , tôi mò trong chăn thấy hai con thạch sùng.
Thì ra, người đáng thương hơn là tôi.

Thời niên thiếu, tôi với anh ta thường xuyên đối đầu.
Chú chỉ đánh anh ta, vì là con ruột, dễ dạy .
Còn mẹ tôi thì chưa từng đánh tôi, chỉ có nuông chiều.

Tôi từng muốn đối xử tốt với Tạ Tuấn.
sau này nhận ra,thương xót đàn ông sẽ gặp xui.

Lần đầu tiên tôi thử nướng bánh, hỏi anh ta có muốn ăn không thì anh ta lật đổ.
Lá thư tình đầu tiên tôi nhận thì anh ta xé nát.
nổi loạn, anh ta ít nói, chỉ biết lặp lại một từ:
.”

tôi.
việc tôi cùng hộ khẩu với anh ta.
gương mặt đáng thương giả bộ vô tội của tôi.

Tôi tức giận, chiến tranh lạnh hai tháng.

Khai giảng năm cấp ba, anh ta chủ động bắt lại.
Câu đầu tiên vẫn là tôi, tôi chuyển lớp.
Câu thứ hai – là đưa tôi 200.000.

“Vậy là rồi chứ?”

Tôi ngoan ngoãn cười:

rồi.”

mà…”

Tạ Tuấn ném hợp đồng hiến tặng , cười khinh:

“Hám tiền.”

14.

này,Tôi đặt chân đến London.

Tôi tự thuê nhà, bắt đầu sống một .
Ban đầu không quen học bằng tiếng Anh hoàn toàn, đồ ăn ở đây cũng khó nuốt.
Tôi ngày nào cũng buồn bã, muốn về nhà.

Một tuần sau khi tôi đi, Tạ Tuấn nhắn tin cho tôi:
【Em cứ thế lặng lẽ rời đi?】
【Ừ.】
【Tại ?】

Tôi rất lâu sau lời:

【Vì em cũng anh.】
【Chẳng có lý do gì để phải báo với anh cả.】

Khi chưa nhận tiền của anh ta, tôi chưa từng nói ra lời như thế.
Vì thấy không đáng để so đo với một người thiếu thốn tình cảm.

giờ tâm trạng tôi tệ, không còn quan tâm đến cảm xúc của anh ta nữa.

Tạ Tuấn không lời.

Ngược lại là Lý gọi đến.
ta khóc nức nở hỏi tôi:

“Em đã nói gì với Tạ Tuấn vậy?”

Tôi vừa đọc sách, vừa hờ hững đáp:

“Không có gì cả.”

ta nghẹn ngào:

“Anh ấy xóa cậu rồi.”

Tôi đóng sách lại, giật :

“Anh ta tát cậu? Anh ta đánh phụ nữ rồi à?”

khóc đến không thở nổi, lấy lại hơi rồi nghiến răng nói rõ ràng:

“Anh ấy xóa hết toàn bộ liên lạc với .”

Tôi nói với cậu ấy:

“Chắc uống say rồi cơn. Cậu chờ anh ta tỉnh rượu rồi sẽ hối hận .”

Tôi dập máy.
Bận lắm, không rảnh cung cấp giá trị cảm xúc cho ta.

15

Kết thúc kỳ đầu tiên, tôi có kỳ nghỉ một tháng về nước.
Đi cùng một đàn anh cùng đường.
Người nhà anh ấy đến muộn, nên anh ấy tiện thể đưa tôi một đoạn, giúp tôi xách hành lý.

Ra khỏi ga, tôi thấy Tạ Tuấn.

Anh ta gầy đi một , vóc dáng lại càng cao ráo nổi bật.
Anh ta nhận hành lý từ tay đàn anh, đi cạnh tôi, không mỉa mai, cũng không xa lánh.

Đã mười chín tuổi, rốt cuộc cũng ra dáng người lớn.

“Vừa rồi là vậy?”
Anh ta dừng bước, hỏi.

Tôi nói:

“Một đàn anh thân hơn .”

Tạ Tuấn nói:

“Ở ngoài phải cẩn thận, đừng dễ tin người .”
“Du học sinh nhiều người không đơn giản đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, có phần do dự:

“Không hẳn.”
“Bạn trai em là người tốt.”

Tạ Tuấn khựng lại.

Tôi đã thấy xe của chú ở bãi đỗ, bèn chạy nhanh tới, mở xe.

Mẹ tôi ngồi ghế phụ.

“Tiểu Tuấn đâu rồi? Không phải nó đi đón con ?”

Tôi đặt ba lô xuống:

“Anh ấy đi chậm.”
“Con muốn gặp mẹ sớm, nên chạy tới đây.”

Mẹ cười:

“Mẹ đã dì mua sẵn đồ ăn rồi, tối nay làm món con thích.”
“Con nhìn xem… Ừm? Không gầy nào.”

Chờ ba phút, Tạ Tuấn đi đến.

Chú gọi điện cho anh ta.

Anh ta bước vội đến, ngồi ghế sau.
Giữa tôi anh ta là chiếc ba lô.
Anh ta cúi đầu suốt, mắt đỏ hoe.
Tôi này không biết anh đang nghĩ gì.

16

Trên ăn, Tạ Tuấn cũng trầm mặc như thường, dường như không thuộc về nơi này.
Anh ta xưa giờ vốn vậy, không nể mặt .
Mọi người cũng quen rồi.

Tôi ăn xong không lầu, mà ra vườn đu xích đu.
Lá đỏ cam rơi đầy sân, phát ra âm thanh xào xạc.

Tạ Tuấn cũng đi ra.
Anh ta đứng sau lưng tôi, giọng khàn khàn:

là có người thích, hay là cố bịa ra bạn trai để chọc tức tôi?”

Mũi chân tôi khẽ chạm đất, khiến xích đu dần chậm lại.

“Tôi phải lấy để chọc tức anh làm gì?”
, sẽ khiến anh tức ?”

Tạ Tuấn không lời.

“Anh ấy tên là Hứa Tê Trì.”

Tôi không lừa anh ta.
Cũng không dùng mấy trò trẻ con để gây chú ý.
Tôi đã ở bên người khác.

“Niên Gia, em ra nước ngoài có ba tháng .”

Tôi gật đầu, rất thản nhiên:

“Chính vì vừa yêu, nên em không để anh ấy hủy lịch trình để về cùng.”

Anh ta hít một hơi sâu:

“Anh ta có nhiều tiền không?”

“Không rõ nữa, chắc là không giàu bằng anh.”

Rất ít người hào phóng như Tạ Tuấn. Hồi cấp ba, mỗi lần chuyển khoản đều tính bằng vạn.

Tạ Tuấn bất ngờ nắm lấy dây xích đu.

Dây thô ráp.
Khi xích đu dừng lại, lòng tay anh ta đã rướm máu.

Anh ta bước tới trước mặt tôi, cúi người xuống.
Ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc còn lạnh hơn cả gió thu đêm nay.

“Rốt cuộc là em thích anh ta ở điểm nào?”

Anh ta đứng gần.

Tôi nghiêng đầu tránh đi, rút người lại:
“Anh ấy là một người rất tốt.”
“Anh tránh ra, em muốn về phòng.”

18

Hứa Tê Trì là người tốt.

Anh ấy là bạn của bạn tôi.
Anh ấy đối xử với cũng nhẹ nhàng lịch , cho dù là buổi tụ tập mười mấy người, cũng không để câu nói nào của bị bỏ rơi.

Tôi quen anh ấy trong một lần bạn bè tổ chức họp mặt.
Tôi không ăn đồ ăn ở , chỉ nếm vài miếng, cuối cùng đói cả một buổi tối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương