Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Cả lớp ch//ết lặng câu nói của tôi.

Tần Du – cậu em trai tự kỷ lạnh lùng – trố mắt nhìn tôi, mặt tái mét.

Hoa khôi Tần Tuyết chạy vội tới, mắt sáng rực:

“Thần ơi thần! Cứu em trai tôi đi!”

kể rằng ba mẹ Tần Du đi khắp các bác sĩ tâm lý, nhưng kết luận chung là:

“Cậu một người cùng tuổi, để nhận giới.”

Nhưng Tần Du ghét tiếp xúc với tất cả, trừ gia đình.

“Cậu cứ bám lấy nó, thêm một câu, tôi trả thêm một nghìn!”

Tần Tuyết nắm chặt tay tôi, như bắt được vàng.

Tôi nhìn số tiền chuyển, thấy cả thiên đường đang mỉm cười.

Quấy rối người khác ư?

Chuyện !

, tôi nổi tiếng là “cái miệng không hề đóng” mắt các thầy cô.

Có lần, giáo viên chủ nhiệm cố tình xếp tôi ngồi cạnh một khiếm thính, hy vọng tôi sẽ… im lặng.

Ai ngờ một tuần , tôi học luôn ngôn ngữ ký hiệu, và hai đứa trò chuyện rôm rả bằng tay suốt buổi học.

Giáo viên gọi mẹ tôi đến, than thở:

bé này nói chuyện với cây cối cũng được!”

Nên việc này – đối với tôi – dễ như trở bàn tay.

Huống chi… Tần Du còn đẹp trai chứ!

Tôi liếc nhìn cậu ta.

ba “Tôi không có”, cậu lại cúi gằm mặt xuống, như đang hối hận vì phản ứng thái quá.

Dương Trầm – “trúc mã” của tôi – bỗng xông tới giật điện thoại:

“Chu Nhược! Em không nên nhận tiền bậy bạ như !”

Tần Tuyết lại, mắt lạnh băng:

“Ai là bậy bạ?”

Dương Trầm cứng họng.

Tôi phẩy tay, bỏ về chỗ.

Sao trước giờ không thấy… thằng thân này của mình lại đáng ghét nhỉ?

Buổi chiều, Tần Tuyết dùng “quyền lực” để tôi được chuyển chỗ ngồi cạnh em trai cô .

nói với giáo viên:

“Em trai em hòa nhập. Còn lớp mình… hình như lắp điều hòa?”

Giáo viên im bặt.

Khi tôi ghế ngồi xuống, Tần Du vẫn giả vờ ngủ.

Dương Trầm xa liếc nhìn tôi, ánh mắt như muốn đ//ốt ch//áy người.

Còn tôi – suốt cả học – chăm chăm nhìn vào gáy trắng muốt của Tần Du.

Cậu rõ ràng đang tỉnh…

Nhưng vì ghét tôi, nên cố không ngẩng đầu lên.

… thú vị!

2

hai , tôi ghé sát tai cậu ta thì thầm.

“Tần Du, cậu có biết cậu trắng lắm không? Trắng kiểu… giống vịt á. Làm tôi muốn cắn một phát…”

Chắc vì tôi ghé sát quá, Tần Du rùng mình, bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi cầm điện thoại chụp ngay một tấm, rồi gửi cho chị cậu ta.

này mà gọi là người tự kỷ hả? Trông cũng thú vị ra phết đấy chứ.

Cái biểu kia còn sinh động hơn cả tôi .

Nhưng mấy , tôi mới hiểu Tần Du khó nhằn cỡ nào – tôi nói gì cậu ta cũng ngồi lì như khúc gỗ.

Đến tận lúc chuông học vang lên, tôi khô cả mà vẫn nói hăng như thường.

Bởi vì chưa từng có ai chịu để tôi nói lắm lời đến vậy mà không chửi tôi là đồ phiền phức.

Dù không kiếm được đồng nào, nhưng tôi giác như tìm được tri kỷ.

Tôi nhìn ngón tay trắng nõn của Tần Du đang tốn gấp sách lại, không nhịn được bật cười khẽ.

Anh nãy học gì mà làm bộ nghiêm túc ?”

Ngón tay cậu ta khựng lại, sang liếc tôi một cái rồi bước ra ngoài.

Tôi vội vác cặp chạy theo. Lúc nãy chị cậu ta có nói tài xế sẽ tôi về chung hôm nay.

Chưa kịp ra tới cửa, balo tôi bị giật ngược, đau điếng trợn trắng mắt, lại thì thấy Dương Trầm đang đứng lưng, mặt tối sầm.

“Cậu ta không muốn nói chuyện với em, em không nhìn ra ? Chu Nhược, em là gái, có biết xấu hổ một chút được không?”

Lần thứ hai rồi.

một ngày, bị mắng tới lần thứ hai rồi.

Dù là người tôi từng thầm thích suốt bao năm, nhưng tôi cũng không chịu đựng nổi bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác.

Tôi nhấc balo lên, đập mạnh vào mặt anh ta.

Dương Trầm ngẩn người nhìn tôi, còn tôi thì thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

“Anh bị gì vậy? Tôi bám lấy anh thì bảo tôi không biết xấu hổ. Tôi không bám anh, bám người khác thì anh cũng bảo tôi không biết xấu hổ.”

“Sáng nay anh nói gì nhỉ? gái gì mà suốt ngày nói mấy câu bậy bạ, không biết nhục ?”

Tôi cười nhạt, rõ ràng chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ, là anh ta tự đào lên.

Ngày nào học về cũng lôi mấy câu thô thiển ra kể với tôi, cười đến gập người.

Tôi ngỡ anh thích kiểu đó, nên cày cả đêm học mấy câu thả thính.

để được anh trò chuyện với tôi thêm một chút.

Kết quả tôi thành “ cẩu si tình biết nói lời ướt át” nổi tiếng trường.

Phiền phức này, anh thích đi đâu thì đi cho khuất mắt.

Tôi hất tay anh ta ra, nhìn theo bóng lưng Tần Du sắp khuất khỏi tầm mắt, liền bước nhanh đuổi theo.

“Tần Du, sao cậu không đợi tôi?”

Tôi nghiêng đầu hỏi, tất nhiên cậu ta chẳng trả lời, tôi đảo mắt nhìn sang quầy tạp hóa bên cạnh, rồi ra lệnh:

“Đứng yên đấy, đừng nhúc nhích.”

Điều kỳ diệu là, cậu ta… thực sự đứng im một chỗ.

Tôi vòng quanh cậu ta đi một vòng rồi nói:

“Đợi tôi chút, tôi đi mua cái này. Nếu không tôi sẽ kể cho chị cậu nghe chuyện cậu lén hôn tôi đấy.”

Tần Du ngẩng đầu nhìn tôi, lần này trông không còn sốc như sáng , nhưng ánh mắt vẫn đen sẫm, mơ màng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cầm que kem quầy tạp hóa bước ra, ngước mắt thấy Tần Du ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh thùng rác.

Tch.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ta. Tưởng gu của tôi là kiểu như Dương Trầm – sáng sủa, hoạt bát.

Sao giờ lại thấy một chú cún ngoan ngoãn u ám như Tần Du cũng… đáng yêu quá chừng?

liếm cây kem, tôi nghĩ.

Và cuối cùng rút ra kết luận:

Không tôi có gu gì cụ .

Chẳng là tôi… háo sắc thôi.

3

Tôi dúi cây kem vào tay cậu ta, Tần Du không nhận, “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Cậu ta cứ đi thẳng về phía trước, tôi cúi xuống nhặt kem rồi chạy nhanh lên, lại nhét vào tay cậu lần .

Lại rơi xuống đất.

Tôi bắt đầu bực. Cái thằng nhóc phiền !

Tôi bước ba bước rút hai, áo cậu ta lại. Lần này Tần Du không giữ được bình tĩnh , vội tay ôm lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi cười hì hì, chìa cây kem ra.

Cuối cùng, cậu ta cũng nhận lấy.

Hai đứa đi sóng đôi, nhưng Tần Du cầm cây kem mà không ăn.

Tôi ghé sát nói :

“Không ngại đâu. Tôi sẽ không nói cho ai biết… màu bên của cậu là màu hồng…”

Tần Du bẻ cây kem, nhét vào miệng, rồi bước đi nhanh hơn.

Thấy chưa, lúc người ta lúng túng nhất, luôn cố giả vờ bận rộn.

Có nước thì uống nước, có kem thì mút kem.

Tôi nhìn cậu ta chậm rãi liếm kem, cười hí hửng.

“Tần Du, cậu có biết cây kem có giúp hạ nhiệt không? nhét vào tổ yến da trâu khi trời nóng là…”

Tần Du không ăn , đặt cây kem xuống, đôi môi đỏ ửng vì lạnh, im lặng nhìn tôi.

Trông như kiểu… sự hết cách với tôi rồi.

Tôi hơi lúng túng, hình như chủ đề này hơi ghê .

Tôi còn đang định chuyển đề tài thì Tần Du buông câu thứ hai ngày.

“Đồ heo.”

Tôi đơ mất một giây, rồi mừng rỡ hét lên:

“Đúng rồi đó! Là tổ yến da heo chứ không da trâu! Tôi nhớ nhầm!”

“Tần Du! Cậu cũng coi mấy cái clip vớ vẩn low-carb giống tôi !”

Tôi cứ tưởng cậu nhóc tự kỷ này không dùng mạng, ai ngờ cũng là cao thủ lướt web.

Tôi vui như mở cờ, giác như tìm được tri kỷ đời mình.

xe sang bước xuống, tôi vẫy tay tạm biệt hoa khôi đầy hồ hởi, đầu lại suýt đứng tim.

Dương Trầm đứng ngay bậc thang, ánh mắt lạnh như băng.

“Mẹ em có biết không? Em thân thiết với một thằng bị bệnh như vậy.”

Tôi cây kem thừa cho anh ta, vẻ mặt Dương Trầm dịu đi đôi chút, vươn tay định nhận, nhưng mồm vẫn không quên dạy đời.

“Tần Du rõ ràng có vấn đề thần kinh. Em tưởng ai cũng chịu được như anh ? tới lớn bị em làm phiền đến mức đầu óc sắp rơi ra…”

Tôi bóp mạnh cây kem , xịt thẳng vào mặt anh ta.

Anh ta hét lên, lùi lại hai bước, đèn cầu thang ứng cũng sáng lên.

Nước kem ngọt lịm từng giọt trên mặt Dương Trầm, anh ta trừng mắt nhìn tôi.

“Em điên rồi ?!”

Tôi lôi khăn giấy ra lau tay, lướt anh ta.

“Nói người khác bị bệnh, tôi thấy anh mới là người bệnh sự.”

Dương Trầm đầu lại, nhưng tôi leo lên bậc thang thứ hai mất rồi.

Hôm , thừa dịp giờ ra chơi, tôi đề nghị Tần Du kết WeChat.

Lần này hiếm hoi cậu ta phản hồi:

“Không.”

Tôi giơ điện thoại ra chụp, cậu ta nhíu mày, hất tay tôi ra.

Tôi thò tay móc điện thoại túi quần cậu ta, Tần Du giật mình như tôi sắp đụng chỗ hiểm, bật lùi ngay hai bước.

Đang lộn xộn thì Dương Trầm gõ vào bàn tôi.

“Chu Nhược, chuyện tối anh không chấp nhặt với em. Tối nay mẹ anh nấu sườn xào chua ngọt, học mình cùng về.”

Tôi buông tha Tần Du, liếc mắt nhìn Dương Trầm.

Anh ta bị gì vậy?

Hôm tôi nói không hiểu sao?

Tôi lười đáp lại, đầu thì thấy Tần Du đứng dậy rời khỏi lớp.

Tôi hít sâu một hơi, lập tức đuổi theo.

Tần Du đứng đơ ở cửa lớp như cái cọc tiêu.

Tôi đoán cậu ta định trốn tôi mà không biết đi đâu, kiểu như CPU đang cháy.

Tôi phì cười, tay chọc chọc cậu ta.

“Nè, sự không add ?”

Cậu ta không trả lời, cứ đứng yên đó cho đến khi chuông vào lớp vang lên.

“Nè, thầy tới rồi.”

Tôi tay áo cậu ta, nhưng Tần Du vẫn không nhúc nhích.

“Em đứng đây làm gì?”

Cô giáo dạy nhạc nhíu mày hỏi. Tôi nhìn Tần Du đơ như khúc gỗ, rồi sang nhìn cô giáo.

“Thưa cô, Tần Du… đau bụng ạ.”

4

Đồng tử Tần Du khẽ rung lên, kinh ngạc trước lời xạo xạo của tôi.

Cô giáo phẩy tay, bảo tôi dẫn cậu ta xuống phòng y tế.

Tôi hát còn lệch tông, nhạc thoát được là nhờ giáo viên nghĩ Tần Du là học sinh ngoan hiền.

Cậu ta như tảng đá bị tôi đi, lết tới hành lang thì lướt cửa sổ thấy ánh mắt âm trầm của Dương Trầm.

“Tần Du, cậu chưa từng trốn hả?”

Tôi gỡ tay cậu ta ra, lòng bàn tay cậu ấm áp khiến tim tôi nhột nhột, rồi mặt dày nhét tay mình vào tay cậu.

Cậu ta không rút lại.

Tôi cậu ta băng hẻm trước cổng trường, đến quán mì tôi thích nhất. Ông chủ cười toe, bưng ra một bát mì to tướng.

“Dắt tới ? Không đang giờ học sao?”

Tôi cười tít mắt. “Đúng rồi, tụi cháu trốn học đấy ạ.”

Tần Du đứng hình luôn, vội tay bịt miệng tôi, như sợ tôi nói thêm câu nào là chết chắc.

Tôi vui như mở cờ. Trời ơi, ai chế ra cái sinh vật tên Tần Du này vậy? Dễ thương quá đáng.

Chuẩn gu tôi luôn!

Tôi bưng thêm hai cái bát .

“Cậu một nửa, tôi một nửa, tình không vỡ.”

Tần Du cau mày nhìn tô mì, không nói gì.

Tôi cứ tưởng cậu chê tôi, ai ngờ cậu lấy điện thoại cho tôi.

Tôi hiểu rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương