Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Tôi đá lững thững đi về nhà.

Dạo quen đi xe nhà Tần Du, đột nhiên phải đi bộ như mọi , tôi đau rát .

Phía sau vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, tôi lại chẳng ai.

Tôi rùng mình, lẩm bẩm:

“Không phải bị tên du côn bám theo rồi chứ?”

Tôi bước thêm hai bước, sau lưng vẫn có tiếng mơ hồ.

Tôi bất ngờ đầu lại — và bắt Tần Du đang đứng đơ người, khóe môi tôi cong lên một nụ cười ranh mãnh.

Tôi lập tức chạy về phía cậu ta.

Tần Du đứng yên tại chỗ, có vẻ muốn trốn, xung quanh chẳng có cái thùng rác nào để nấp nên cuối cùng đành đứng im tại chỗ.

CPU cậu ta lại cháy rồi.

“Tần Du, cậu theo dõi tôi đấy à?”

Cậu ta liếc mắt qua mặt tôi, không lời, thong thả đi cạnh tôi.

“Xe nhà cậu đâu?”

“Chở chị tôi về rồi.”

“Thế sao cậu không về đi?” — cậu ta lại không lời.

Tôi ghé sát cười toe:

“Có phải… cậu không xa tôi không?”

Tần Du không nói, bước hơi loạng choạng, suýt thì trượt ngã vì bị tôi “thả thính” quá đà.

“Nhà tôi nhiều phòng lắm mà.”

Tôi cứ thế luyên thuyên suốt dọc đường. khu nhà, Tần Du – người nãy vẫn im thin thít – lại đột nhiên lên tiếng:

“Về nhà tôi ở đi.”

Tôi sững người, ngẩn ngơ nhìn cậu:

“Cậu nói gì cơ?”

Trong đôi mắt Tần Du dường như có ánh sao lấp lánh, cậu nhìn tôi không chớp, cũng không nhắc lại.

Tôi chợt hiểu ra — thì ra cậu nghe Dương Trầm nói ba mẹ tôi đi công tác, tôi sẽ qua nhà anh ta ở tạm ngày.

Tôi bật cười:

“Tôi không ở nhà anh ta đâu.”

Mặt Tần Du có vẻ dịu hơn một chút, cậu khẽ gật đầu:

“Ừm.”

Tôi đá viên sỏi , hỏi nhỏ:

“Tần Du, cậu… thích tôi à?”

Trên mặt cậu lướt qua một tia bối rối, tóc mái che mất biểu cảm của cậu.

Cậu cúi đầu quá nhanh, tôi chẳng kịp gì.

Tôi cũng đùa một chút thôi, cười hì hì vẫy :

“Thôi, về đi. Được thiếu gia đích thân đưa về đến nhà là vinh hạnh lớn rồi.”

Nhìn bóng Tần Du khuất khỏi tầm mắt, tôi xoay người định về.

Ai ngờ ba mẹ tôi lại xuất hiện từ đằng trước làm tôi giật bắn mình:

“Hai người không phải đi công tác rồi à?”

Mặt mẹ tôi trông rất nghiêm:

“Bà ngoại con bệnh rồi. Mẹ xin phép cho con nghỉ học với cô giáo, dù sao cũng còn một tuần là nghỉ hè, về .”

ngoại khá xa, nghĩa là sáng mai tôi không thể đi học được .

Tôi móc ra gửi cho Tần Du, rồi cùng ba mẹ lên đường về .

Đêm khuya yên tĩnh, tôi lướt mãi mà vẫn không nhắn lời từ Tần Du.

Tôi nhíu mày, kéo lại đoạn chat:

“Không lẽ… vẫn còn à?”

Tín hiệu ở chập chờn, nhắn tôi gửi đi đều hiện dấu chấm than đỏ.

Tôi xoay qua xoay lại mãi, tận khuya mà cũng gửi thành công được ba . Còn Tần Du vẫn không lời gì.

Tôi thở dài bất lực, ném sang .

đến đêm thứ ba, mọi thứ đều yên ắng, ngoài cửa sổ bỗng rơi xuống một viên đá nhỏ.

Tôi sững người, theo phản xạ bước đến cửa sổ – rồi trừng mắt ngạc nhiên.

ánh trăng, một thiếu niên lạnh lùng đang đứng hiên nhà, bóng dáng mảnh khảnh đổ dài trên nền đất.

Tôi đang mặc váy ngủ, chẳng nghĩ ngợi gì chạy thẳng xuống lầu.

Tần Du đứng đám cỏ dại ở làng , bị muỗi cắn vết sưng đỏ, thỉnh thoảng còn ngứa quá phải vỗ vỗ, động tác cứng đờ như cái robot tinh xảo.

Tôi phì cười:

“Cậu đây làm gì?”

Tôi cũng không nghĩ cậu sẽ lời.

Ai ngờ cậu lại nhìn tôi chăm chú, giọng nghiêm túc:

“Liên lạc không được với cậu.”

Tôi sững sờ:

“Không phải tôi gửi nhắn rồi sao?”

mất rồi.”

Cậu mím môi, ánh mắt có chút ảo não.

“Lúc đưa cậu về, bị móc túi mất.”

Tôi bật cười – chắc thiếu gia lần đầu ra đường buổi tối nên trúng kẻ trộm.

“Vậy… cậu tìm đến đây bằng cách nào?”

“Hỏi bạn cậu.”

Tôi kỳ lạ thật. Người như Tần Du mà cũng biết đi hỏi người khác á?

Càng nghĩ càng buồn cười, đến khóe mắt tôi cũng vương ý cười.

Tần Du bị tôi cười đến phát cáu.

8

“Em tưởng cậu rồi chứ.”

Tần Du nói.

Tôi ngớ người:

gì cơ?”

Cậu không lời câu hỏi của tôi.

Rất hiếm Tần Du nói nhiều đến vậy, tôi liền giở trò trêu chọc như đang chọc một chú cún con:

“Tần Du, hôm nay cái miệng cậu lắm lời ghê á, nhìn mà muốn hôn.”

Mắt cậu ta mở to tròn xoe, như trách tôi ngắt lời, lại như không nổi tôi có thể nói ra câu vô liêm sỉ đến vậy. Mà tai cậu thì đỏ bừng cả lên.

“Em hỏi tôi, có phải không xa em không. Tôi không lời. Em .”

ánh trăng, biểu cảm của cậu đặc biệt nghiêm túc.

“Đúng vậy. Tôi không xa em.”

Tôi nghe mà choáng váng, không hiểu sao tự dưng cậu ta lại tự hỏi tự đáp như vậy.

Thằng nhỏ … chắc là bị sốt nhẹ rồi?

Có vẻ không hài lòng với phản ứng của tôi, Tần Du cau mày mỗi lúc một chặt hơn.

“Thế còn em? Em có xa tôi không?”

Bấy tôi mới kịp hiểu.

Tần Du cứ tưởng cái đêm chia trước tôi về , tôi hỏi cậu mà cậu không đáp, nên tôi , không thèm nói chuyện .

Thế là cuống cuồng đuổi theo tôi đến tận đây.

Cái câu “có xa tôi không” là từ đâu ra vậy chứ? Tôi có hỏi cái câu kịch tính đó lúc nào đâu?

Mắt tôi bỗng sáng lên:

“Tần Du… ý cậu là… cậu thích tôi? Và đang hỏi xem tôi có thích cậu không?”

Tần Du khựng lại, rồi tôi mặt cậu đỏ bừng từ cổ lên tận tai.

“Ừ.”

Tôi không ngờ cậu ta lại… thẳng thắn như vậy.

Trời ơi đáng yêu quá đi mất!!

Tôi muốn ôm cậu ta vào lòng, vò cho mềm nhũn .

Và đúng là tôi làm thế thật. Vì xưa tôi nổi tiếng là loại con gái mặt dày gan to.

“Tần Du, tôi sờ cậu được không?” – Tôi cười hì hì hỏi.

Tần Du khẽ thở dài:

“Em đang sờ rồi còn gì.”

tôi là cơ bụng săn chắc, tôi hít vào một hơi thật sâu.

Trời ơi trời, tôi cưa đổ được một chàng trai đỉnh thế sao?!

“Tần Du, cậu đây bằng cách nào thế?”

Cậu đầu lại, nhìn về phía xa.

Tôi giật mình nhìn theo — thì ra chú tài xế vẫn hay đưa đón chúng tôi đang đứng đợi ở đầu làng, người đầy vết muỗi đốt, ra sức vỗ đập liên tục.

Khóe miệng tôi giật giật:

“Thôi, cậu về trước đi. Ngày mai tôi cũng về rồi.”

Cậu gật đầu, nhẹ nhàng gỡ tôi ra khỏi ngực mình.

“Mai .”

Tôi vui muốn xỉu.

Tần Du trước tạm biệt tôi đầu đi thẳng, nay còn biết nói “mai !

Yêu đúng là điều kỳ diệu thật.

Tôi không ngờ người đầu tiên tôi sau về lại không phải là Tần Du, mà là… Dương Trầm.

Anh ta đứng chặn ngay cửa nhà tôi:

“Em ngày nay đi đâu vậy?”

Tôi lười phản ứng.

Ngược lại, ba mẹ tôi lại nhiệt tình chào hỏi anh ta:

“Tiểu Trầm à, bà ngoại con bé không khỏe, vợ chồng bác đưa nó về một chuyến.”

“Không phải sắp nghỉ hè rồi sao? hôm để Nhược nghỉ ngơi . Có bài vở gì thì cháu mang về giúp nha.”

Dương Trầm trước mặt người lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn.

Tôi không buồn nhìn cái mặt giả tạo đó, kéo vali người vào nhà.

bước vào, tôi liền đổ chuông.

Tôi mở máy lên – là Tần Du.

Cậu bảo đang ở nhà tôi.

“Mẹ, con đi đổ rác nhé!”

Tôi hí hửng xách bịch rác chạy thẳng xuống lầu.

Tần Du đang ngồi xổm cạnh thùng rác nhà tôi, trông như một chú cún con bị chủ bỏ rơi.

Tôi nuốt nước bọt.

Mẹ ơi, sao thế giới lại có người đẹp trai đến mức chứ?!

đẹp mà còn là bạn trai tôi ! Ai hiểu được cảm giác ?!

Tôi lâng lâng với cả trăm cái bong bóng hồng trong đầu, ba bước làm một lao .

Tần Du đứng dậy, tôi liền nhào vào ôm cậu ta thật chặt.

Cậu bị tôi đâm cho lùi lại hai bước, đáy mắt dâng lên tia sáng lấp lánh.

Tần Du vẫn chưa quen với việc cười, cố gắng nhếch môi, cuối cùng cũng nhếch được một nụ cười đủ gọi là dịu dàng.

tôi không để tâm.

Tần Du nhà tôi mà, dù có ngoáy mũi cũng vẫn đẹp trai thôi!

Tôi kéo cậu, ríu rít kể hết mọi chuyện ở nhà bà ngoại.

Giống như mọi lần, Tần Du im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu. Cậu vẫn nói ít, sự ngoan ngoãn ấy làm tim tôi tan chảy.

lúc phải chia , tôi bịn rịn không , bèn nhón hôn nhẹ lên má cậu, rồi nhìn cậu đỏ mặt như con tôm luộc mà hài lòng cực kỳ.

Tôi cười xấu xa, vỗ mông cậu một cái:

“Tôi về đây~”

Trêu đùa trai ngoan đúng là sướng rơn cả người!

ngay lưng bước đến đầu cầu thang…

Tôi suýt chết đứng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương