Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án
Mẹ tôi là người nổi tiếng hiền lành tốt bụng trong cả vùng.
hàng xóm nợ nần, mẹ tôi đứng trả tiền.
Bạn bè cãi nhau, mẹ tôi lao lên chắn ngay phía trước.
Giờ thì còn vung tay một cái, thẳng thừng gả tôi cho người ta làm vợ.
“ ta là , lại còn nuôi con nhỏ, thật rất khó khăn. Con thương người thì lấy ta làm chồng có sao đâu.”
Tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi .
…
Chương 1
Tan làm về đến , tôi đã mẹ lại spam cả đống tin nhắn trong nhóm gia đình.
【Cụ già neo đơn sống một mình, rất đỡ】
【 bé vùng núi nghèo khó thất học, hãy click link bên dưới để quyên góp】
【Những con vật hoang một mái ấm, xin mọi người cùng chung tay đỡ】
Vô số video cầu cứu và link quyên góp bị mẹ tôi tới, kèm yêu cầu tôi và chị tôi phải tiền, rồi chụp màn hình gửi vào nhóm làm bằng chứng.
Mẹ lại bắt đầu thương cảm thiên hạ, khóc thay cho người đời.
Nửa tiếng trôi qua, không ai trong nhóm động tĩnh, mẹ bắt đầu @ liên tục.
“Hứa Đình! Hứa Cẩn! Đừng giả chết! Mau quyên góp đi. Nhìn những tin này mà không áy náy sao? đứa ăn sung mặc sướng vậy, lẽ không ngoài có bao nhiêu người phải vật lộn để sống?”
“Các con không định góp một chút lòng tốt sao? Hay muốn bị người ta coi là m.á.u lạnh vô tình?”
đắc dĩ, tôi và chị đành tiền, rồi chụp lại gửi vào nhóm.
Nhưng mẹ vẫn không ý. gọi video call, mắng tôi không hiểu thế nào mới là “cứu trợ thật ”.
“Một đứa thì quyên cho cụ già, một đứa thì cho động vật lang thang. Nhưng cái thằng bé mới thực tiền! Nó còn nhỏ vậy đã không được đi học. Các con nỡ lòng nào cướp mất tương lai của nó sao?”
Tôi chỉ lén đảo mắt. Thì trong lòng mẹ, cụ già hay động vật chỉ là ngoài lề. quan trọng nhất chính là quyên góp cho bé nghèo đi học.
Chị tôi vội giải thích: từ trước đến nay, mẹ sẽ một bên, chị em tôi mỗi người một bên. Chị cứ tưởng mẹ đã tiền cho bé rồi.
Mẹ khựng lại một giây, rồi ho khan mấy tiếng đầy ngượng ngập.
“Thế thì từ nay mẹ không quyên góp , đứa mỗi lần chỉ thêm trăm coi thay mẹ góp phần.”
Nghe xong, tôi và chị đồng loạt sầm xuống.
Mẹ lại làm vẻ hiển nhiên:
“Có gì mà phải khó chịu? đứa định so đo với bố mẹ vài trăm tệ à? Hơn làm thiện sẽ có phúc báo, các con không muốn bố mẹ được hưởng may mắn sao?”
nói mãi, làm nếu tôi từ chối thì thành hiếu.
hoàn toàn phớt lờ tôi đâu có dư dả. Chị nghỉ thai sản, đủ thứ phải chi tiêu. Tôi thì vay mua , cũng không còn bao nhiêu.
Ngoài mỗi tháng phải đưa bố mẹ nghìn sinh hoạt phí, tôi còn phải mẹ tham gia đủ loại quyên góp “thiện nguyện mỗi tuần”. Cái ví thật không chịu nổi .
Nhưng mẹ nghe. mắng tôi vô tâm, hiếu, còn khóc lóc rằng nuôi con khôn lớn mà không nghe lời.
Cuối cùng, tôi và chị vẫn phải cắn răng chấp nhận.
Sau cuộc gọi, tôi chị than vãn. Chị chỉ thở dài:
“Dù sao cũng là mẹ mình, mình không thể cãi lại.”
Mọi lại yên ắng. Chỉ là mẹ vẫn đều đặn ngày nào cũng gửi mấy bài cầu cứu, bắt tôi share và bình luận ủng hộ. Ngoài thì không có gì.
Cho đến sinh nhật mẹ.
Tôi và chị về chúc thọ, mẹ cười híp mắt tay tôi, bảo rằng có một “ ngờ lớn” dành cho tôi.
Giây tiếp , một người khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, dắt một đứa bé tầm mười tuổi.
Mẹ tươi cười tay tôi đặt vào tay ta:
“Hứa Cẩn, con bây giờ mươi bảy rồi, cưới xin không thể dài . Đây là chồng mẹ chọn cho con, con xem định ngày nào kết hôn thì hợp?”
Tôi đứng sững.
phản xạ, tôi giật tay lại, nhìn người bụng phệ đầu hói và đứa bé nhếch nhác , chỉ mẹ tôi điên thật rồi.
Ánh mắt dò xét của người khiến tôi buồn nôn. Còn thằng bé thì quá quắt: lau mũi lên áo tôi, chìa tay đòi tiền.
“Muốn làm mẹ tôi à? Đưa tôi một trăm trước đi, không thì tôi bảo bố đánh chị suốt ngày!”
Tôi suýt không kiềm chế được mà tát cho nó một cái.
Mẹ lại vui vẻ giật túi của tôi, lôi hết tiền đưa cho nó.
Người mới hài lòng, cười nhếch mép:
“Ban đầu tôi cũng không đồng ý đâu. Một phụ nữ quanh năm đi làm xa, tiếng tăm hay, lại sắp ba mươi, ai chê. Nhưng nể tình bác gái nhân hậu, không mấy người bán con lấy sính lễ, thôi thì tôi miễn cưỡng chấp nhận.”
“Chỉ sau này ngoan ngoãn ở làm vợ hiền dâu thảo, lo cho con trai tôi, rồi sinh cho tôi cặp long phụng thì tôi cũng sẽ không bạc đãi cô.”
Mẹ tôi gật gù đồng ý, còn vui vẻ bàn luôn cưới xin. Tôi thì ném quà xuống, quay lưng bỏ đi.
tôi thay đổi sắc , mẹ nổi giận, chặt tôi lại.
Chị vội vàng đứng hòa giải, viện cớ khéo léo để đuổi cha con về.
Mẹ tức tối, mắng tôi vô lễ, còn nói cưới hỏi là của tôi, sao có thể mất vậy.
“Con có người ta bận trăm công nghìn mới chịu đến gặp con không? Không cảm ơn thì thôi, còn làm người ta mất ! Mau định ngày đi, lỡ đâu hàng ngon bị người khác giành mất, con có khóc cũng muộn!”
Tôi cười lạnh, buồn nói.