Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đương , một phần nguyên nhân đến từ thanh danh thao túng triều đình hiển hách của ta, một phần đến từ một đồn trong dân gian—
Tống Thượng thư, là đoạn tụ!
Thực ra chuyện này phải nói đến năm ta đỗ Trạng nguyên.
Năm , ta chưa đến thành, một số vương công quý tộc trong đã bắt chuẩn bảng hạ tróc tế (tìm con rể trong bảng vàng).
Mặc dù bản ta biết rõ, ta đến đây gây dựng sự nghiệp, không phải cưới tiểu thư, nhưng lúc ta mới vào , cô thế cô lại không thể đắc tội quyền quý, có thể mỉm cười từ chối:
“”Đa tạ chư vị đại nhân yêu mến, là tiểu sinh thực sự… thật sự là có điều khó nói, không thể thú thê .”
Ta tùy tiện nói vậy, nhưng đồn cứ như cỏ dại mà lan nhanh:
“Trạng nguyên kia dung mạo kiều diễm, có chi hảo.”
“Tống Thượng thư quyền đến như vậy, quý đến như vậy, như vậy, lại không gần nữ . cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra tại sao?”
???
Ta có thể làm gì, là nói ra, hậu quả này không phải tự gánh sao?
“Tống Trạng nguyên lại có Chi Tích?” – “Đúng đúng đúng, là ta.”
“Tống đại nhân là đoạn tụ à?” – “Phải phải phải, đoạn tụ là ta.”
“Tống Thượng thư chính là cậy vào sinh ra cái vẻ kiều diễm này quyến rũ Cố quân đấy à?”
Đúng đúng đúng, bản quan chính là cậy vào …không không không, bản quan không hề cậy vào vẻ kiều diễm của quyến rũ Cố quân. Những đồn ta đều nhận, nhưng nói ta quyến rũ Cố Tử An?
Thật sự là quá đáng!
( Chi Tích là một câu chuyện về nam sủng Quân của vua Nguỵ thời Chiến Quốc, nhắc đến đây tương đương “đoạn tụ”.)
Thật ra, ta có chút biệt Cố Tử An. Nhưng cái biệt không phải là ta vì mà mê muội.
Phần hơn là vì ta và Cố Tử An cùng triều làm quan, tất là ngẩng không thấy cúi thấy.
Mà ta là một vị quan nhiệt tình, thiện, mục tiêu rõ ràng: Một ngày nào phải làm tể phụ thế vĩ đại!!
Bước tiên làm tể phụ là gì? Tất là phải “bụng tể có thể chứa cả thuyền”! Ta nhất định phải chứa con thuyền Cố Tử An này.
Cho nên, dù Cố Tử An có lạnh nhạt ta, ta vẫn nhiều lần chủ động làm .
Ví dụ như trong cung yến, rượu đã quá ba tuần, ta đứng dậy khẽ cúi hắn: “Tiểu đệ có chút nhu cầu ngoài, không biết Tử An công có cùng?”
Cố Tử An nắm chặt chén rượu trong tay, lạnh như băng: “Không .”
Sau khi tan triều, ta và đồng liêu hẹn nhau ăn chơi:
“Dẫn Phong Lâu có một vị hoa nương, tài mạo song tuyệt, Cố huynh có cùng không?”
Cố Tử An vẫn mím đôi môi mỏng: “Không .”
Hắn phân biệt rạch ròi ta, không những rạch ròi, thỉnh thoảng mách tội về ta vài câu. Quan võ mách tội quan văn, hiếm lạ khó tin không?
Nhưng Cố Tử An, hắn thật sự làm . Hắn dám nói ta tự ý xông vào Đông cung, coi thường cung cấm.
Hắn lại nói ta là quan thành lại đá gà dắt chó mỗi ngày lẫn lộn chốn phong hoa tuyết nguyệt, không có chút biểu hiện của thần tử, tố ta ăn trộm bắp ngô ruộng ngoại thành ức h.i.ế.p dân làng.
Mỗi lần hắn tố tội, ta đều lão hoàng đế vào mũi mắng cho một trận, rồi phạt mấy tháng bổng lộc.
Lâu dần, đối hành động này của hắn, ta cũng dần tê liệt cảm xúc, một tai vào một tai ra.
nhớ có một ngày, hắn tố ta xong, ta lơ mơ buồn ngủ đứng dậy từ đất đá cẩm thạch lạnh lẽo, không ngờ, gối tê mỏi, không vững, liền run rẩy ngã vào người hắn.
Khoảnh khắc , cơ thể Cố Tử An đột cứng đờ. Mọi người trong triều hít vào một ngụm khí lạnh.
Thế là, tan triều chưa mấy canh giờ, những nói điên rồ về việc ta dùng đẹp quyến rũ chính địch Cố Tử An cứ thế lan truyền nhanh như lửa bén đống rơm.
Kể từ , ta luôn cảm thấy một tia kỳ lạ trong mắt Cố Tử An. Nhưng kỳ lạ đâu, ta lại không nói .
Cho đến lần bách quan theo hoàng đế săn mùa thu, vô tình gặp phải bảy con sói, hắn vì bảo vệ hoàng giá mà không may .
Ta là một đồng liêu biết điều, vội vàng xuống ngựa đỡ lấy hắn: “Cố quân, có không?”
anh ta có chút không tự , vùng vẫy đứng dậy: “Ta không sao.”
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, ý thấy vết m.á.u trên ống quần, biết hắn đang giả vờ cậy mạnh. Thấy chưa, phần đàn ông đều như vậy, luôn không chịu dễ dàng thừa nhận sự yếu đuối của .
Nhưng ta là một đồng liêu hiểu lòng người, ta nói:
“Nào, Cố quân, ta băng bó đơn giản cho ngươi một chút.”
“Không cần.”
“Ôi chao, Cố quân hà tất khách sáo, ta từ nhỏ trên núi, kỹ thuật băng bó cực kỳ điêu luyện…”
“Thật sự không cần.”
“Cần chứ.”
Ta một tay quật ngã hắn, vén vạt áo dài .
…
Ờ, bắp đùi rồi.
Vết này m.á.u đỏ tươi, cái đùi này, trắng ghê nha hẹ hẹ hẹ!
Ta đứng im nhìn chằm chằm vào vết của hắn, trên hắn thoáng ửng hồng đáng ngờ.
Má ta cũng không khỏi nóng , nhưng sự việc đã đến nước này, ta có thể trơ xé một mảnh vải từ áo lót quấn vết của hắn.
“Chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?”
Cố Tử An không nói gì, dường như vô cùng xấu hổ.
Ta đành phải nói chuyện phiếm, che giấu bầu không khí xấu hổ này.
Ta nói: “Cái … Cố quân?
“Đùi của ngươi, trắng ghê!”
…
Ánh mắt đ.â.m c.h.ế.t một người là không giấu !
“… ” Cố Tử An đẩy mạnh ta ra, nhanh chóng chỉnh lại y phục, làm bộ đứng dậy.