Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
mười năm nằm dưới lòng đất, ván quan tài của ta đột nhiên bị người ta mở .
Ta còn chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay với những khớp rõ ràng của người mở quan tài đã mò mẫm từ xuống. Những ngón tay ấm áp sờ lên ta, lướt qua vai, đó, lướt qua sườn bọc da..chính là chỗ kia của ta.
Lâu lắm rồi, ta mới lại thấy tai mình hơi nóng lên.
Ta thân thiện đưa tay , không, chính xác mà , ta dùng tay của mình chụp lên bàn tay hắn. Ta : “Cố , ngươi sờ soạng gì vậy?”
Người phía sững lại, không tin , cứng đờ cúi đầu vào trong quan tài. Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhau.
Ta nín thở! Hắn ngây người!
Người quen cũ xa cách mười năm, theo lý mà phải là nắm tay nhau rưng rưng, nghẹn ngào không nên lời. Nhưng lúc này, ta và hắn, một người, một bộ khô, nắm tay nhau trong đống đất bãi tha ma, tất cả chỉ có ngạc!
đúng thôi, dù sao ta đã c.h.ế.t mười năm, cỏ dại mộ đã cao ba trượng rồi.
Ta tên là Tống Khuynh Từ. Mặc dù khi trở thành ma trơi bãi tha ma này chẳng có thành tựu gì, nhưng khi còn sống, ta từng là Thượng thư trẻ nhất của Ngụy, kiểu nữ cải nam trang, từng là nhân vật có ảnh hưởng đề thi khoa cử. Mà người hôm nay chạy đào mộ ta, là đồng liêu của ta, Cố Tử An, Trấn Viễn lừng lẫy một thời của Ngụy.
Dùng chữ “từng” là vì nghe hắn bây giờ chỉ là một người bán guốc dép.
Từ việc hắn đào mộ ta, mọi người có nhận , tình đồng liêu của chúng ta không tốt cho lắm.
Lần đầu tiên ta gặp Cố Tử An, là lúc vừa nhận thư từ xa của sư huynh Ngôn Viễn, che giấu thân phận nữ nhi xuống núi nhập triều quan.
Nhạn Sơn cách thành xa xôi, ta sơ ý hết sạch lộ phí, bất đắc dĩ phải bắt một con rừng núi đi đá bạc.
Lúc đó, con chiến bách thắng của ta đang đánh bại hết đối thủ này đối thủ khác, đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa phòng bị ai đó đá tung. Ta ôm con chiến và số bạc kiếm đứng run rẩy trong bóng tối.
Còn Cố Tử An khí vũ hiên ngang đứng trong bạc đầy khói thuốc, dáng người cao lớn thẳng tắp. Chỉ một bóng dáng thôi, đã khiến mọi người trong bạc hiểu , thế nào là long chương phượng tư.
đó, bàn tay với các khớp rõ ràng của hắn chỉ chỉ mấy , bạc bị dẹp.
Con chiến của ta không còn, số bạc kiếm không còn, chuyện ta cho ăn thuốc để gian lận bị phanh phui. Trong tiếng la hét hoảng loạn và chửi rủa của mọi người trong bạc, ta lấy tay áo che , sợ có người nhận .
Cố Tử An lại nhíu mày gạt tay ta đang che , đánh giá ta từ xuống dưới một lượt, đó lấy từ trong n.g.ự.c một thỏi bạc đưa cho ta: “Ngươi là kẻ cờ b.ạ.c mà còn biết xấu hổ, coi chưa nỗi không cứu vãn. Đã có lĩnh vậy, sao không dùng vào chính đạo.”
Mặc dù lúc đó khung cảnh hỗn loạn và đáng xấu hổ, ta vẫn liếc mắt một đã nhớ kỹ khuôn hắn.
này, ta một lần đỗ đạt, mặc áo bào đỏ cài hoa cung, dự yến tiệc đào lý mùa xuân của thiên tử. Trong yến tiệc có danh hoạn sư, có trâm anh thế phiệt, còn có… Cố Tử An.
Trong rừng đào rực rỡ, áo bào đỏ của ta lửa, còn hắn áo bào đen mũ ngọc.
Ta không kịp vuốt mấy sợi tóc lòa xòa từ trong mũ sa , chỉ ngây ngốc hắn.
Ta không ngờ, tiểu bắt cờ b.ạ.c vùng quê lại là tam phẩm trong triều.
Hắn hơi ngạc ta, không ngờ, kẻ cờ b.ạ.c lì lợm khắp vùng lại là Trạng nguyên mới đỗ.
cảnh tượng đó, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn muốn tìm lỗ nào đó để chui xuống.
đó cung yến kết thúc, ta khản giọng nhanh chân đuổi theo Cố Tử An, muốn trả lại số bạc hắn đã cho ta.
Cố Tử An lại cưỡi ngựa đi đường phố tấp nập, chỉ quay đầu liếc ta một .
Ánh mắt hắn lạnh lùng xa cách: “Tống Trạng nguyên yên tâm, quan không hứng thú với chuyện của người không liên quan.”
Ồ, hắn tưởng, ta là một người có tác phong cực kỳ không tốt. Còn tưởng ta đuổi theo hắn, là kẻ tiểu nhân lo sợ muốn bịt miệng hắn. Khụ khụ khụ… Mặc dù ta quả thực có lo lắng vậy.
Khi ta vào triều quan, thế lực trong triều đã sớm ăn sâu bám rễ.
chia ba đảng. Một phái Thái tử Ngôn, một phái Tứ hoàng tử Thống, còn có một phái Quý phi. Trong triều, ngoại trừ mấy vị lão thần phái của hoàng đế không chọn phe, chỉ còn lại Cố Tử An tự mình lăn lộn từ trong ngũ là không đứng về bên nào.
Hắn ta mười sáu thi đỗ Võ Trạng nguyên, mười bảy xuất chinh, một trận thành danh Đô úy, mười chín phong Trung . Cuộc tranh đấu trong triều có lợi hại đâu, hắn không dính chút bùn lầy nào.
Còn ta khác. Ta mười lăm đứng đầu bảng Trạng nguyên nhậm chức Hàn lâm thất phẩm, mười bảy thăng chức Lễ bộ Thị lang, mười chín Hộ bộ Thượng thư chính tam phẩm. Vào triều quan bốn năm, ta đã nắm rõ mấy trò mèo triều đình.
Ngôn chỉ đâu ta đánh đó, sát tứ phương trong triều, là quyền thần nổi tiếng. Cả Trường An, không ai không biết quan.
Bên ngoài có lời đồn về quan:
“Thái tử đảng Tống Khuynh Từ, thích âm mưu, giỏi quyền thuật. Là hồ ly sư, không giao du.”
Nhưng đồn đồn vậy, không ít đồng liêu ngoài đều rất hữu hảo với ta. Chỉ có Cố Tử An, thấy ta là tránh tránh tà.