Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta chỉ khuôn mặt hắn đẹp đến lạ, hai ôm cổ hắn, giữa môi răng mơ hồ nói: “Cố huynh, giúp ta.”

Một người luôn luôn tĩnh tự chủ, cuối cùng cũng không tự chủ được.

điều khiến ta bất ngờ là, đối với phận nữ nhi của ta, Cố Tử An lại không hề kinh ngạc. Ta vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ diễn xuất giả trai của ta không đủ đạt?

Cố Tử An lại vuốt vuốt mái tóc dài của ta, khàn khàn nói:

“Ta ở trong doanh mấy năm, là nam hay là nữ, liếc một cái là phân biệt được. Chỉ là ngươi cố ý cải trang nam, ta đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.”

Trong lúc bối rối, ta không khỏi nghĩ, Cố Tử An người , nguy hiểm thật!

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, là ở trên giường trong phủ tướng , bên cạnh không có ai.

Ta thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo muốn đi, không ngờ vừa mở cửa người mà ta sợ nhìn nhất.

Tháng tư nồng nàn, ngoài cửa lớp lớp cảnh xuân vô biên. Cố Tử An đứng bên cửa mặc một huyền bào, khuôn mặt như sao trăng, khiến mười dặm hoa xuân phía sau trở nên lu mờ.

Ta vội vàng mở chiếc quạt xếp trong , nở nụ cười quen thuộc, che giấu sự lúng túng trong lòng: “Tướng , chào buổi sáng, lên triều à? Cùng nhau nhé?”

Hắn dường như không ngờ ta lại tĩnh như vậy, vẫn trịnh trọng mở miệng nói: “Tống Thượng thư. Ta có chuyện muốn nói với .”

“Sắp trễ triều rồi, có để sau nói.” Ta vừa nói vừa muốn chuồn đi, lại bị hắn kéo lại.

Ta nhìn hắn trong n.g.ự.c một phong thư đính ước cùng với bát tự sinh thần của mình, nhìn thẳng vào ta, từng chữ từng chữ vô cùng thận trọng nói:

“Thanh Hà Cố Tử An ngưỡng mộ Nhạn Sơn Tống Khuynh lâu, hôm nay đặc biệt viết thư đính ước một phong, nguyện…”

Hắn nhìn ta, nuốt nước miếng, dường như có căng thẳng:

“Nguyện, kết tóc se duyên, ân ái chẳng nghi. Sống cùng nhau trở về, c.h.ế.t cùng…” Ta chỉ hai tai ù đi, vội vàng chặn lại những lời hắn muốn nói:

“Cố tướng , ngươi đang làm vậy?”

Ta nói: “Có ngươi hiểu lầm rồi không?”

Cố Tử An đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch: “Chúng ta tối qua…”

“Tối qua tạ tướng cứu ta. Sau nếu tướng có khó khăn, tại hạ nhất định sẽ báo đáp. Cố tướng , ngươi ta đều là người lăn lộn trong chốn quan trường,”

Ta nhìn người trước đang nhìn ta chăm chú, cúi đầu chỉnh lại nếp áo trên người, tự nhiên nói:

“Tối qua coi như là một giấc mộng hoang đường, ngươi ta đều quên đi thôi.”

nói ?”

Ta rõ ràng, ánh nồng nhiệt của Cố Tử An từng từng một mất đi nhiệt độ, như một trận mưa băng tháng hai.

Ta dường như là một kẻ lừa gạt thiếu niên lương thiện, ta thực sự không có cách nào nhận phong thư đính ước kia của hắn. Tống Khuynh a Tống Khuynh , biết rõ không trêu chọc lại trêu chọc làm .

Tạo nghiệp a!

Đêm trước ngày Tiêu Túc Túc đại hôn, ta tặng Túc Túc một đôi ngọc bội tương tư khấu, ý là: Người yêu cuối cùng cũng thành thuộc, cùng nhau sánh bước đến bạc đầu.

Túc Túc lại không vui vẻ như ta tưởng tượng, ôm say khướt ngồi trên xích đu:

“Ta thích Tiêu , Tiêu cũng nói với ta, hắn sẽ đối tốt với ta cả đời. Lẽ ta nên vui vẻ, ta lại có muốn về Thạch Dương Bộ. Khuynh ngươi nói xem, ta có là người kỳ lạ không.”

Ta an ủi : “Thạch Dương Bộ cách kinh thành ba ngàn dặm, công chúa nhớ nhà, thường.”

lắc đầu, chống má:

“Ta trước đây nghe nói ta đến Trung Nguyên hòa , ta làm ầm ĩ với cha ta lâu. Ta nghĩ rằng, dù , ta cũng người mà ta thích.”

khi ngươi nói thật phận với ta, ta nữ tử không nên chỉ có một con đường là người khác, rồi bị giam cầm trong khuê phòng. Nữ tử thật cũng có nhiều khả năng.”

“Ngươi biết không, ở Thạch Dương Bộ, kỵ xạ của ta giỏi hơn tất cả các nam nhân, mấy ca ca của ta cũng không bằng ta.”

Đôi trong veo của nhìn ta: “Ngươi tự do phóng khoáng như vậy, ta mỗi ngày sống như thế , ta thật vô nghĩa.”

Một người luôn hoạt bát đơn thuần như Túc Túc đột nhiên thảo luận với ta những vấn đề sâu sắc thực tế mâu thuẫn như vậy, ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chân thành nói:

“Công chúa, người mình yêu không là vô nghĩa. Như ta đây, cũng không tính là viên mãn. Bất kể là lựa chọn nào, chỉ cần là điều trong lòng mong muốn, thì sẽ không hối tiếc.”

Ta tuy lớn hơn Túc Túc ba tuổi, số muối ăn, số đường đi cũng không nhiều hơn bao nhiêu.

Những thứ mà chính ta chưa hiểu rõ, nhìn thấu, không tổng kết thành đạo lý lớn lao để giải thích .

Ngược lại, Túc Túc một mình rời xa quê hương ngàn dặm đến Thượng Kinh xa lạ , vì người mình yêu mà không do dự vào Đông Cung đầy sóng gió kia. Điểm , dũng gan dạ hơn ta nhiều.

Thái tử Đông Cung đại hôn, bách quan cùng chúc mừng.

Trong tiệc mừng, ta Cố Tử An ngồi cùng một bàn.

Ta chỉ có tránh ánh hắn, cố gắng tỏ tĩnh, chuyên tâm ăn uống.

Tiêu đến bàn kính , rõ ràng bước chân lảo đảo, vẫn chính xác đi ly của ta.

“Ngươi không giỏi uống , đừng uống nhiều.”

không mạnh, không sao đâu.”

Ta nhất thời men dâng lên, giơ muốn giật lại ly , lại chính xác nắm bàn trắng nõn của Tiêu .

Trong sảnh đường lại vang lên một tràng xôn xao nhỏ.

Có người xì xào bàn tán:

Tùy chỉnh
Danh sách chương