Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những ngày sống chung Trần Cảnh Nhượng lại hòa hợp đến bất ngờ.
Đúng ngày phát lương, anh thẳng chuyển cho tôi hai nghìn tệ.
Nhìn bộ dạng của anh lúc ấy, người không biết tưởng anh tùy tiện ném cho tôi hai mươi triệu tệ ấy chứ.
Để ăn mừng anh đã trả hết tiền phòng, tôi hào phóng gọi cho anh một ly trà sữa.
Trần Cảnh Nhượng nhìn rất lâu, rồi lặng lẽ cắm ống hút, ừng ực cạn một hơi.
đây, khi học đại học, anh chẳng bao mấy thứ này.
Quả nhiên nghèo khó khiến người ta từ bỏ mọi sự kén chọn.
Người ta vẫn nói từ xa hoa trở về giản dị thật khó khăn, nhưng khả năng nghi của Trần Cảnh Nhượng lại mạnh đến đáng sợ.
Anh không chỉ thản nhiên chấp nhận cuộc sống sáng chín , thể cưỡi xe điện nhỏ đi lấy đồ chuyển phát nhanh và mua đồ ăn đêm giúp tôi.
Không biết bao nhiêu lần tôi hỏi thăm về công của anh.
Rồi lại bị vẻ không nói chuyện của anh chặn họng.
, đến cơm, tôi đợi mãi anh vẫn về.
Nửa tiếng , anh gửi cho tôi một tin nhắn: “Tăng ca, xã giao, em cứ ăn đi.”
Tôi ngẩn một giây, công lương nghìn tệ cũng sĩ diện nói xã giao ư.
Một đêm, tôi nằm trên sofa sắp ngủ gục rồi.
Tiếng mở cửa tôi giật mình.
Tôi ngước mắt nhìn anh, thấy anh say mèm, đôi mắt khép hờ.
Anh mặc chiếc sơ mi trắng, vài cúc áo ở cổ đã cởi, mày cũng lờ đờ vì hơi men.
“ anh rượu à?”
Anh ngoan ngoãn gật đầu, giọng điệu chút tủi thân: “Họ bắt tôi .”
Nhìn bộ dạng này của anh, tôi chợt nảy một kế.
Trần Cảnh Nhượng khi rượu cực kỳ khác lạ, nói tóm lại, đặc biệt – nũng.
Tôi đi đến anh, vẫy hiệu. Anh vô cùng ngoan ngoãn cúi người xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh ướt át
“Khụ, tôi ai?”
Tôi bị anh nhìn đến mức thấy hơi khó chịu, vừa định chuyển đề tài giây anh đã thừa lúc tôi không chú ý nhanh chóng hôn chụt một rõ to lên má tôi.
“Em vợ tôi.”
tôi đỏ bừng: “Trần Cảnh Nhượng, anh nói bậy bạ…”
Lời tôi dứt, đã bị anh cắt ngang.
“Tôi nhớ em lắm, luôn luôn nhớ em, nhưng họ đã lấy mất hộ chiếu của tôi rồi.”
“Em không để ý tới tôi, mấy ngày em chẳng nói chuyện tôi.”
“Chúc Kim Hảo, đây em đâu thế này, em nói chuyện tôi nhất .”
“ đây em ồn ào đến mức tôi đau cả tai, lại không nói chuyện tôi rồi.”
Tôi sững người, ngây một lúc.
đây, tôi luôn luyên thuyên bên tai anh.
Trần Cảnh Nhượng cứ véo ngón tôi, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Tôi kịp trách anh không biết cách chiều chuộng.
Anh đã cúi đầu hôn xuống.
Cuối cùng, hơi thở anh dồn dập, thở dài một tiếng, khẽ hổn hển bên tai tôi: “Không hiểu gì cả, chỉ hôn em.”
Lúc này, khuôn anh lạnh nhạt, không biểu cảm nước mắt vẫn tuôn rơi.
Tôi luống cuống lau nước mắt cho anh.
Anh quay lưng đi, không thèm để ý đến tôi, tôi lập tức mạnh bẻ người anh quay lại.
Lặp đi lặp lại mấy lần, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt.
Tôi vỗ bốp một vào người anh: “Thôi rồi, đừng khóc .”
Anh quay đầu nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, ngượng ngùng rụt lại.
“Thôi rồi, anh đừng khóc .”
Anh lau nước mắt: “, tôi không khóc .”
Tôi: “…”
Trần Cảnh Nhượng quậy cả một đêm.
Sáng hôm , tôi kịp cằn nhằn đã nhận điện thoại của .
lại tôi đi xem mắt.
“Cậu trai đó giáo sư đại học, công ổn định, ngoại hình thanh tú, nhà căn hộ.”
“ đã cho cậu ấy xem ảnh con rồi, cậu ấy rất ưng ý.”
“Chúc Kim Hảo, con nghe thấy không đấy?”
“Lát gửi địa chỉ cho con, chiều rưỡi nhất định phải đi.”
Tôi dứt lời, Trần Cảnh Nhượng đã xuất hiện ở phòng khách mái tóc rối bời.
“Không phải, đợi một chút…”
“Thôi rồi, địa chỉ đã gửi cho con rồi, nghe lời đi.”
Tôi nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, nở một nụ cười bất lực.
Trần Cảnh Nhượng dừng lại, nhìn tôi một : “ qua tôi không gì quá đáng chứ?”
Nhắc đến qua, tôi lại nghĩ đến cuối cùng anh suýt nôn người tôi.
Tôi tức liếc anh một : “Anh nói anh sẽ chuyển hết tiền trong người cho tôi.”
Giây , tài khoản Alipay báo về nghìn tệ.
Tôi: “…”
Xem Trần Cảnh Nhượng đúng một người nghèo nhưng lại hào phóng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi đứng dậy, định quay lại ngủ nốt giấc.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đột nhiên bị anh nắm lấy.
Hình như nhận hành động của mình không đúng, Trần Cảnh Nhượng lập tức buông , khẽ ho một : “Hôm em đi xem mắt à?”
“ sao? Không à?”
Anh nghiêng đầu, thần sắc như thường: “Vậy tôi không nấu cơm cho em .”
Xem Trần Cảnh Nhượng rất nấu cơm.
Tôi thầm đảo mắt trong lòng, không nhịn nói: “Anh nên tìm một công ty giúp .”