Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
【Giang Nguyệt Mông, em lấy tư cách gì mà dám có cái suy nghĩ ghê tởm đó với tôi?】
【Đúng là lớn rồi có khác, cứ động tí là bỏ nhà đi, em đang uy hiếp tôi đấy à?】
【Tối nay mà không cút thì đừng bao giờ quay lại nữa.】
……
【Mông Mông, là tôi sai rồi, đi, đừng trốn nữa.】
Tôi toàn thân thương tích, trốn trong bụi cỏ lật xem tin nhắn trong điện thoại.
Tiếc là ở vùng chẳng có sóng, pin cũng gần cạn.
Tiếng chó sủa ngày càng gần, xen lẫn tiếng chửi rủa giận dữ của ông.
Tôi run lên, chân trái bị đánh đến què giờ lại đầu nhức nhối âm ỉ.
Chân tôi bị thương nên không thể chạy xa, huống chi đường lại quanh co, gập ghềnh.
Dù là người bản địa cũng đã quen đường.
Tôi chỉ đành men theo dòng nước mà chạy trong hoảng loạn, cho đến khi đến bên một hồ chứa nước.
Phía trước đã không còn lối đi.
Rất nhanh đám ông đã đuổi đến nơi.
“Con đĩ thối tha, mày chạy thử thêm lần nữa xem!”
“Bọn bà thành phố toàn chảnh chọe, nhị ca à, không dạy dỗ tử tế thì sau này còn vụng trộm với trai đấy.”
“Cút mẹ mày, lão tử bỏ ra hơn hai trăm ngàn mua con đĩ này, dám ngoại tình thì tao đập chết!”
Lưu Bưu túm tóc tôi đè xuống đất, chẳng thèm quan tâm xung quanh có người, đầu xé áo tôi.
Tôi nhìn ánh mắt bẩn thỉu ghê tởm của đám ông kia, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo.
Cho đến khi tay tôi mò được một hòn đá ướt lạnh.
Tôi không biểu cảm gì, nện thẳng đầu Lưu Bưu.
Hắn đầu đầy máu lảo đảo ngã xuống.
“Con đĩ chết tiệt…”
Tôi nhân lúc đám người kịp phản ứng, lại đập thêm phát nữa.
Âm thanh trầm đục ấy, có chút giống tiếng pháo hoa ba năm trước trong sinh nhật tôi do chính Ôn Mặc Xuyên châm nổ.
Anh nói: “Mông Mông của tôi là công chúa hạnh phúc nhất thế giới.”
Tôi lùi lại bước, nhảy xuống hồ chứa.
Trong khoảnh khắc bị nước lạnh bao phủ đến nghẹt thở, tôi dường như nghe thấy tiếng trực thăng gầm rú lướt qua trên đầu.
2
Tôi đã chết, nhưng không có chuyện đầu thai.
Chỉ là bị một cơn gió cuốn lên , đưa đến bên cạnh Ôn Mặc Xuyên.
Anh ngồi trên nền đất cạnh hồ chứa nước, gương mặt mệt mỏi, hoàn toàn không còn vẻ cao quý, thanh nhã như trước.
Trợ lý Tiểu Tô của Ôn Mặc Xuyên đang chỉ huy người xuống nước vớt xác.
Cha mẹ ruột của tôi, Lý Quốc Đào và Trần Hồng Mai, bị trói chặt, quỳ trên mặt đất.
“Em nói xem, lúc con bé nhảy xuống, tuyệt vọng lắm nhỉ? Trong lòng có đang oán trách tôi không…”
Ôn Mặc Xuyên lẩm bẩm, bước đến mép nước, may mà Tiểu Tô kịp ngăn anh lại.
“Thưa ngài, theo tính cách của Giang, chắn ấy hy vọng ngài sống thật tốt.”
“ ?”
Anh bật cười tự giễu, cho đến khi có người trói Lưu Bưu và đám người của hắn áp giải đến.
“Đã bảo là con đĩ đó tự nhảy xuống mà!”
Trên đầu Lưu Bưu vẫn còn băng, dứt lời, Ôn Mặc Xuyên đã đá mạnh một cú người hắn.
Những người còn lại cuối cùng cũng ra không thể chọc giận Ôn Mặc Xuyên, vội vàng đổ hết lỗi cho nhau.
Bọn họ tranh nhau kể lại cảnh tượng ban ngày.
“Con bé này là do bố mẹ đưa đến, khóc lóc không chịu gả, anh Lưu, khụ, Lưu Bưu liền đánh què chân .”
“Ở thôn này chuyện như thế đầy ra, mà chẳng bị đánh trận rồi ngoan ngoãn ở lại sinh con, dụ được chị họ của Lưu Bưu rồi lén bỏ trốn!”
“Lưu Bưu thực sự không giết , chỉ muốn dạy cho một bài học thôi, bà mà, không đều …”
Sắc mặt Ôn Mặc Xuyên dần trắng bệch.
Anh đột nhiên ho dữ dội, ho đến mức khom người, như thể có một ngọn vô hình đè nặng lên lưng.
Chân của người ông bị đánh gãy từng cái một.
Tiểu Tô cho người báo tin cho các gái bị đến trong thôn đến kéo đám người đó đi.
Những người phụ nữ bị đè nén bao năm cuối cùng cũng được giải thoát.
Tiếng khóc thê lương vang vọng khắp suốt một đêm dài.
Khi trời sáng, nước trong hồ chứa gần như đã rút cạn, thi thể của tôi cuối cùng cũng được vớt lên.
Dù đã biến dạng đến mức không còn ra, Ôn Mặc Xuyên vẫn kiên nhẫn gỡ từng cọng rong rêu quấn quanh “tôi”.
Anh lấy “tôi” như một báu vật, đưa lên xe.
Tôi đứng ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe lướt qua trước mặt mình, nhìn giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt anh, rơi trên gương mặt của “tôi”.
Tôi bất giác sờ lên mặt mình, chỉ chạm thấy một khoảng trống rỗng.
3
Lúc sốt cao tỉnh lại, tôi nhìn thấy Ôn Mặc Xuyên đang canh bên giường.
Còn tưởng mình đang nằm mơ.
Anh nhíu mày, đưa tay sờ trán tôi.
“…Đã nói là đừng kem nữa, em thật chẳng nghe lời gì cả.”
Cảm giác mát lạnh khiến tôi không kìm được mà dụi mặt lòng bàn tay anh: “Hôm nay là rồi?”
Ôn Mặc Xuyên bất lực véo má tôi: “Sốt đến lú lẫn rồi à? Hôm qua em đầu nghỉ đông.”
Tôi trợn to mắt đầy kinh ngạc.
Sau đó nhìn quanh căn , dần tỉnh táo lại.
Tôi… quay thời điểm nghỉ đông một tháng trước?
Tôi đang học đại học ở địa phương, lúc đó chính là Ôn Mặc Xuyên tự lái xe đến trường đón tôi.
Trên đường , tôi nài nỉ đòi kem.
Không hôm sau bị cảm, nằm bẹp ở nhà ngày.
Ôn Mặc Xuyên đứng dậy rót nước cho tôi, tôi bỗng từ trong chăn bò ra, chặt lấy eo anh.
“Ôn Mặc Xuyên, anh không cần tôi nữa rồi.”
Anh cứng người, sau đó gõ nhẹ đầu tôi.
“Sốt ngu rồi à? không cần em? Vô phép quá đấy.”
Tôi nhớ lại lần tỏ tình trước, vội đầu chui lại chăn.
Tôi đã thầm yêu Ôn Mặc Xuyên từ rất lâu, nên lúc nào cũng giả vờ trưởng thành mà gọi tên anh.
Anh bao giờ chỉnh tôi, điều đó càng khiến tôi hiểu lầm sâu hơn.
Tôi cụp mắt, nghĩ bụng, dù Ôn Mặc Xuyên không thích tôi, nhưng anh thực sự xem tôi là người thân.
Lần này được ông trời cho cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối không để anh đau lòng nữa.
Tôi lấy ly nước, uống một ngụm rồi khàn giọng cảm ơn.
Ôn Mặc Xuyên lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ: “Cảm ơn tôi gì chứ, em bị nạt ở trường à? Hôm qua tôi đã thấy em là lạ rồi.”
Tôi lắc đầu, anh lấy điện thoại ra: “Không được, tôi liên hệ với giảng viên của em—”
Tôi hoảng hốt giật lấy điện thoại: “Ôn Mặc Xuyên! Tôi… tôi chỉ thấy anh vất vả quá thôi! Được !”
Ôn Mặc Xuyên bật cười: “Quả nhiên là sốt hỏng đầu rồi.”
Tôi trợn mắt, chui lại chăn: “Ôn Mặc Xuyên, công ty anh sắp phá sản rồi à? Còn không mau đi làm!”
“Con nhóc vô ơn, sốt kéo tôi không cho đi hả?”
Anh lẩm bẩm câu rồi mới chịu xuống lầu.
Tôi nghe anh dặn dì Ngô tiếng, bảo tiếng nữa nhớ gọi tôi dậy cơm uống thuốc, cuối cùng cũng thở phào, lim dim ngủ tiếp.
Nhưng chỉ ngủ được hai tiếng, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy, như thể sắp chết tới nơi.
Tôi nhớ ra, vì bị bạn bè xúi giục, tôi đã đặt một bó hoa hồng gửi đến văn của Ôn Mặc Xuyên.
Tôi vội cầm điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn từ Ôn Mặc Xuyên với một dấu hỏi to tướng.
Dưới đó là một bức ảnh — tiệm hoa còn cẩn thận đính kèm thiệp.
【Hoàng hôn và hoa hồng cùng đi đến lãng mạn, anh là nỗi lòng ngập tràn tình tôi giấu trong tim — “emo Tiểu Giang”.】
Tôi nhớ kiếp trước bó hoa này bị ném thẳng thùng rác, hơn nữa tôi cũng không hề yêu cầu thiệp.
Cái tiệm hoa chết tiệt kia lại còn ghi cả biệt danh mạng của tôi lên nữa.
【emo Tiểu Giang】 phen này đúng là tiêu đời rồi.
Tôi nhất cho tiệm hoa đó một !
Tôi xoắn não nghĩ mãi.
Cuối cùng nhắm mắt liều mạng gõ ra chữ.
【Hoa tôi đặt cho trợ lý Tiểu Tô lại giao nhầm cho anh rồi?!】
Xin lỗi nhé Tiểu Tô, dù tôi còn chẳng tên đầy đủ của anh là gì.
Nhưng bây giờ anh chính là người tôi crush.
4
Ôn Mặc Xuyên trả lời tôi một tràng dấu ba chấm.
Tôi nóng ruột muốn anh có gì.
Không lại được tin cầu cứu từ Tiểu Tô trước.
【Tiểu thư, rốt cuộc nói gì với ông chủ ? Anh ấy nhìn chằm chằm tôi suốt nửa tiếng rồi.】
Tôi vội vàng xin lỗi anh ấy.
【Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ đùa với anh ấy thôi, làm phiền anh rồi.】
Nói xong tôi lập gửi một loạt đường link cho Ôn Mặc Xuyên để chuyển hướng sự chú của anh.
【Chú ơi, đói đói, cơm cơm~】
Quả nhiên Ôn Mặc Xuyên không hề làm việc, anh trả lời ngay lập , nhưng giọng điệu lại mỉa mai.
【Chậc, sốt đến như mà còn nhớ gửi hoa cho trợ lý Tiểu Tô, chuyện uống lại để tôi lo?】
【Đều tại con virus này, cản trở em và Tiểu Tô cùng nhau lãng mạn rồi.】
Tôi đỏ bừng mặt, lập tắt điện thoại.
Nhưng nửa tiếng sau, dì Ngô đã bưng một bát canh lên lầu.
“Ông chủ nói cơ thể còn yếu, không được đồ dầu mỡ, nên đặc biệt gọi người nấu canh đưa đến, một chút lót dạ trước.”
Tôi cầm bát canh, từng ngụm nhỏ nhấm nháp, khóe môi vô thức cong lên.
Dù Ôn Mặc Xuyên không có tình cảm nam nữ với tôi, nhưng không có thể phủ tình cảm anh dành cho tôi.
Ngay cả bản thân tôi, cũng không nên nghi điều đó.
Khi Ôn Mặc Xuyên đi tiệc thì đã là nửa đêm.
Lúc đó tôi đã hạ sốt từ lâu.
Tôi mặc đồ ngủ, ân cần đón lấy bát canh giải rượu từ tay dì Ngô.
Ôn Mặc Xuyên lấy, nhìn tôi với vẻ mặt như đã quen với thái độ nịnh nọt của tôi.
“Nói đi, lại nhờ vả gì đây?”
Tôi liếc nhìn yết hầu gợi cảm của anh, nuốt nước bọt.
“Cái đó, Tiểu Tô nói ngày nữa anh đi công tác ở thành phố S, có thể cho tôi đi cùng không?”
“Nghe nói Chu Vân Hạo cũng đang ở thành phố S—”
Anh nhíu mày: “Khoan đã, cái thằng họ Chu đó là ?”
“Còn nữa, cái gì Tiểu Tô cũng kể với em ?”
Tôi tự động bỏ qua câu thứ hai, kiên quyết không bán đứng Tiểu Tô.
“Anh không Chu Vân Hạo ? Minh tinh nổi tiếng gần đây ấy, siêu đẹp trai.”
Tôi làm bộ ngực đầy khoa trương.
“Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến tim tôi tan chảy rồi.”
Anh bật cười lạnh.
“Giang Nguyệt Mông, trái tim em làm từ sầu riêng, mỗi cái gai là một thằng ông?”
Tôi nghĩ, đúng thế, còn có một cái gai cắm tên anh nữa đấy.
Nhưng tôi không dám nói, chỉ dám lấy cánh tay anh, làm nũng hết cỡ.
“Ôn Mặc Xuyên, anh lén xem vòng bạn bè của tôi hả? cả việc tim tôi là sầu riêng?”
Không giây sau, anh như bị thứ gì đó làm bỏng.
Anh rút tay ra, siết lấy eo tôi, xách thẳng tôi lên ném xuống ghế sofa.
Sau đó lùi lại hai mét, hạ thấp giọng, nghiêm khắc quát.
“Giang Nguyệt Mông! Em không mặc áo lót à?!”
Tôi thấy tai anh đỏ ửng, cũng ngẩn người.
“Vớ vẩn, tôi rõ ràng có mặc mà—”
Vô thức thò tay kiểm tra.
Ôn Mặc Xuyên thấy động tác đó, lập che mặt quay đi.
Tôi còn nói hết, đã đờ đẫn tại chỗ.
Áo lót của tôi đâu rồi???
Tôi đỏ mặt chạy thẳng lên lầu, lục trên giường mới thấy đồ lót bị bỏ sót.
là lúc sốt cao quá nóng nên tôi tự cởi ra.
Chết tiệt, Ôn Mặc Xuyên sẽ nghĩ tôi cố quyến rũ anh mất!
Tôi, nhất , tuyệt đối, không được, để anh ấy hiểu nhầm!
Tôi vội khoác áo ngoài, quấn mình kín như bánh chưng.
Rồi bò đến trước cửa Ôn Mặc Xuyên, lẩm bẩm nhỏ giọng.
“Ôn Mặc Xuyên, chuyện lúc nãy thật sự là ngoài muốn, anh đừng nghĩ nhiều nhé!”
“Tôi không có gì với một ông chú sắp thành cha đâu!”
“Tôi mới hai mươi, anh đã sắp ba mươi rồi, cố tí nữa sinh được tôi luôn ấy!”
“Trong lòng tôi, anh là hình tượng cao lớn vững chãi, như một ngọn … gọi là gì nhỉ… đúng rồi, ‘cha như ’!”
Tôi không mình đang lải nhải cái gì, toàn nói linh tinh.
Một lúc lâu không thấy phản hồi, tôi rón rén đẩy cửa ra.
Quả nhiên trong trống trơn.
Thì ra nãy giờ tôi đang nói chuyện… với không khí.
giận, tôi đập một cái lên đầu con cáo nhỏ ở đầu giường của Ôn Mặc Xuyên.
Nghĩ đến việc con cáo này là quà tôi tặng anh, tôi càng , đè ra vò nát cái.
Không đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng nước từ tắm vọng ra.
Còn kèm theo tiếng thở dốc.
Là tiếng thở dốc của Ôn Mặc Xuyên.
Tôi đứng chết trân mười giây, sau đó lăn bò mình.
Tôi nhìn gương thấy mặt mình đỏ như máu, trên tay vẫn cầm con cáo nhồi bông.
Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi?
Giang Nguyệt Mông à, ngốc chết đi cho rồi!