Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
mải nghĩ ngợi, lúc chạy không chú ý , tôi sầm vào lưng của nam sinh.
Cậu ấy tôi mạnh đến mức loạng choạng mấy đứng vững, tôi chỉ lùi về hai là giữ thăng bằng.
Cậu bạn đứng bên cạnh, mặc đồng phục, quay đầu lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên, trong mắt là sự sững sờ.
Nam sinh kia tay xoa lưng, quay đầu lại với vẻ giận dữ.
Biết rõ khỏe cỡ nào, tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ không kịp dừng lại. Cậu không ? Có cần đến phòng y tế không?”
“Cậu…”
Nam sinh thái độ tích cực của tôi làm nghẹn lời, hơn nữa khi thấy tôi chỉ cao vai là cô gái nhỏ nhắn, cậu không biết nên nói gì.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ không biết có phải quá yếu nên cô gái nhỏ như vậy suýt bay ra ngoài.
Tôi nhìn vẻ tức tối của cậu ta, mà nhìn thời gian thì sắp muộn học.
Tôi nhanh chóng lục túi phụ của balo, lấy ra gói sữa Đại Bạch Thố chưa bóc.
“Xin lỗi nhé, cái này coi như là bồi thường . Bọn tớ học sớm hơn chút, tớ sắp trễ học rồi. Nếu cậu cảm thấy không khỏe thì lớp 10 khối 3 tìm tớ. Tớ tên là Ngọc Uyển Hy.”
Nói xong tôi nhét vội gói vào tay cậu ấy, rồi không cậu phản ứng, quay người chạy thẳng về trường.
Bỏ lại hai người đứng ngây ra nhìn theo tôi rời với tốc độ kinh ngạc.
4.
Suốt cả tiết tự học buổi sáng, tôi không hề nghĩ Cảnh Dương.
Ngược lại hơi lo lắng về cậu bạn mà tôi vào sáng nay.
Dù từ nhỏ đến lớn tôi luôn có chỉ số sức mạnh vượt trội.
Khó khăn lắm chịu đựng hết tiết học, tôi lại không dám ra khỏi lớp, chỉ ngồi lì nhìn chằm chằm về cửa lớp.
Tôi do dự không biết làm tìm cậu bạn đó, lúc sáng gấp quá đến nỗi quên hỏi lớp cậu ấy.
Tôi thở dài, nằm úp xuống bàn.
Bạn cùng bàn Lâm ghé sát lại trêu chọc:
“Đợi ai vậy? Là Cảnh Dương nhà cậu à?”
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, nhíu mày:
“Nhà tôi gì ? Đừng nói vậy.”
“Ngại rồi à? Ai mà chẳng biết Cảnh Dương bên lớp ba năm cấp ba ngày nào đón cậu học.
Thanh mai trúc mã, hai đứa ngây thơ dễ thương…”
“ rồi, đừng nói nữa, bọn tớ chỉ là… hàng xóm bình thường, chăm sóc nhau thôi.”
đây tôi từng nghĩ là người đặc biệt duy nhất trong lòng Cảnh Dương.
Nhưng bây giờ nhận ra không phải như vậy.
thế những lần bạn bè đùa giỡn tôi đều chỉ biết cười trừ ngại ngùng.
hiện tại, khi hiểu rõ lòng Cảnh Dương, tôi không muốn không nên mọi người tiếp tục hiểu lầm.
Tôi vội lên tiếng giải thích:
“ này mọi người đừng nói vậy nữa, Cảnh Dương… nếu này tớ sự thích người khác thì khó mà giải thích .”
Lâm ngẩn ra, không ngờ tôi lại nói như thế.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của tôi, cô ấy hiểu tôi không đùa, liền gật đầu đồng ý.
Chỉ là vẫn không nhịn mà âm thầm quan sát biểu cảm của tôi, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tôi không nói gì thêm, cúi đầu nhìn quyển vở bài tập trên bàn, có chút thất thần.
Đột nhiên có người ở cửa lớp gọi tôi:
“Uyển Hy, có người tìm cậu.”
Tôi tưởng là Cảnh Dương, ngẩng đầu nhìn thì lại thấy là cậu bạn tôi phải hồi sáng.
Tôi giật bật dậy, phản ứng đầu tiên là: chết rồi, lại gây họa rồi.
Tôi lo lắng nhanh ra ngoài, hoàn toàn không ý ánh mắt hóng chuyện của Lâm và vài bạn học khác đang dõi theo từng cử động của tôi.
Vừa đến cậu bạn, tôi không kìm hỏi:
“Cậu không ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cậu ấy nhìn vẻ sốt ruột của tôi, khóe môi không nhịn cong lên:
“Tớ không , nhưng mà cậu đúng là khỏe , lưng tớ giờ vẫn đau chút.”
Tôi hoàn toàn không nhận ra vẻ tinh nghịch trong giọng điệu của cậu ấy, sự tin là , liền định cậu phòng y tế:
“Á, vậy làm giờ? Cậu đến phòng y tế chưa? tớ dẫn cậu khám thử nhé.”
“Không cần đâu.”
Cậu ấy vội ngăn lại, chỉ tổ lộ chuyện:
“Tớ đùa thôi, tớ ổn rồi. Cái thân hình nhỏ nhắn của cậu có thể mạnh đến mức nào .
Tớ chỉ thấy chắc là cậu sự thích ăn nên mang nhiều vậy mà tớ hết. Tớ thấy hơi ngại.
Này, tớ lấy hai viên ra ăn coi như nhận bồi thường rồi, phần lại trả lại cậu.”
Cậu nói rồi lấy từ ra tôi.
Tôi hơi bất ngờ, không biết có phải giọng nói của cậu ấy dễ nghe quá, như có ma lực, khiến tôi theo bản năng tay nhận lấy.
Đến lúc đứng gần, nhìn kỹ lại phát hiện:
Cậu ấy dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đường nét gương rõ ràng, tóc mái lòa xòa trán nhẹ bay.
Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh như nhau, nhưng cậu ấy lại người ta cảm giác vừa sạch sẽ vừa điển trai.
Cậu mỉm cười, đặt gói nhẹ nhàng vào tay tôi.
“À đúng rồi, quên giới thiệu, tớ tên là Nguyễn Kiều Nam, lớp Ba.”
Cậu ấy gãi đầu, hơi ngại ngùng.