Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15.
Khi cảnh sát đến nơi, tên kia đang nằm vật ra đất rên rỉ.
Dù tôi luyện đấm bốc lâu năm, nhưng dù cũng chỉ là một cô gái mới mười bảy tuổi, đánh nhau với thằng con trai cũng khá vất vả.
May là bọn chỉ là học sinh lưu ban, trên người không có vũ khí, tôi cũng chỉ bị ăn vài cú đấm .
Tôi nghiến răng chắn trước Thẩm , nhìn chằm chằm tên dưới đất, đến khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi mới ra không chỉ má đau, lưng và cánh tay cũng đau dữ dội.
là lúc nãy có một tên nhặt gậy gỗ lên đánh, tôi chịu đựng mấy cú liền. May là mặc áo dày, nếu không đã gãy xương rồi.
Tôi các chú cảnh sát về đồn lấy lời khai, giao nộp đoạn video trong điện thoại.
đó tôi và Thẩm ngồi ghế dài chờ mẹ đến đón về.
Tôi không ngờ Cảnh Dương cũng tới cùng.
Mẹ tôi vội vàng chạy , nhìn thấy tôi liền đỏ mắt, đau lòng không thôi.
Tôi nhìn chằm chằm Cảnh Dương đang phía mẹ, vẻ cũng đầy lo lắng.
Lúc này, Thẩm lên nói:
“Dì ơi, xin lỗi dì, bạn Ngọc bị thương là vì cứu con, tất cả đều là lỗi của con.”
Tôi lúc này mới sực tỉnh – đúng rồi, Thẩm cũng đây, Cảnh Dương biết chuyện rồi mới tới.
Tôi quay đầu đi, không nhìn về phía cậu ấy nữa.
Mẹ tôi không phải người vô lý, thấy còn có người khác đó liền lấy lại bình tĩnh, xua tay nói:
“Không đâu, dì nghe cảnh sát nói rồi, không phải lỗi của con, là do mấy tên xấu đó, con đừng tự trách mình nhé. Dì rất tự hào vì Hy Hy bị thương vì cứu người.”
Thẩm đỏ cả mắt, trông vô cùng khiến người ta thương xót.
“Bạn Thẩm, cậu đừng bận tâm quá. Tớ học đấm bốc từ , chút thương tích này không là cả đâu. Cậu yên tâm, vài ngày là khỏi thôi.” – Tôi cũng lên tiếng an ủi.
Lúc này, mẹ của Thẩm cũng đến, nhất định phải cảm ơn tôi, mẹ tôi kéo mọi người lại không từ chối.
Tôi ngồi trên ghế nhìn mấy người nói chuyện, lúc này Cảnh Dương mới bước lên hỏi:
“Hy Hy, có đau không?”
Tôi sững người, phản xạ nhìn về phía mẹ Thẩm đang cảm ơn không xa, rồi mới quay lại đáp khẽ:
“Không , chỉ là vết thương .”
“Cậu đi xem bạn Thẩm đi, cô ấy bị dọa sợ lắm, vẫn còn đang khóc kìa.”
Nghe xong, Cảnh Dương sững người tại chỗ, môi mấp máy nhưng không biết phải nói .
Cậu ấy cảm rõ ràng – tôi đang đẩy cậu ấy ra xa.
“Hy Hy…”
Cảnh Dương mở miệng đã đỏ hoe mắt, nói cũng mang tiếng nghẹn ngào.
Tôi cúi mắt xuống, không nhìn cậu ấy.
Trên đường về nhà, mẹ lái xe, Cảnh Dương và tôi ngồi hàng ghế , không ai nói một lời.
Mẹ tôi cũng hiểu tâm trạng tôi, không cố tình bắt chuyện xoa dịu không khí, đến trước cửa nhà cũng chỉ hơi ngại ngùng cười với Cảnh Dương, khách sáo an ủi rằng tôi không , bảo cậu ấy đừng lo lắng mau về nhà.
Tôi sớm đã ra Cảnh Dương suốt dọc đường cứ nhìn tôi chăm chăm, nhưng tôi lại giả vờ như không thấy, đến khi bước nhà mẹ.
16.
Về nhà, mẹ giúp tôi thoa thuốc, khi rửa xong, tôi liền phòng ngủ.
Tin nhắn của Cảnh Dương không ngừng hiện lên.
Tôi thu mình mép giường, mở khung trò chuyện giữa hai đứa.
【Hy Hy, cậu đang giận tớ ?】
【Hy Hy, cậu ghét tớ rồi à?】
【Hy Hy, cậu không trả lời tớ? Tớ đã làm sai điều ? Đừng im lặng như .】
【Hy Hy, xin lỗi cậu, tớ nên cùng cậu tan học về nhà. này tớ sẽ đi cùng cậu đến phòng tập đấm bốc, rồi cùng nhau về nhà nhé.】
……
Nhìn những tin nhắn đó, tôi dụi đôi mắt cay xè.
【Không có giận. Không cần đâu. Cảnh Dương, này ta đừng đi học cùng nhau nữa.】
【Tại ?】
Tin nhắn của Cảnh Dương gần như được gửi ngay đó.
【Cảnh Dương, cậu thích bạn Thẩm đúng không?】
Thấy khung trò chuyện hiển thị dòng “đối phương đang nhập”, tôi tiếp tục gõ.
【Cảnh Dương, suốt gần nửa năm nay, mỗi lần bên tớ, cậu đều không kiềm được nhắc đến bạn Thẩm. Dù lúc đầu tớ cố tình đổi chủ đề, cậu vẫn thường xuyên liên tưởng đến cậu ấy rồi hào hứng kể chuyện của hai người.】
【 cùng tớ chỉ có thể im lặng lắng nghe. Cậu không ra tớ không vui, nên tớ nghĩ, có lẽ cậu đã thích một cô gái nào đó rồi.】
Tôi còn đang gõ chữ, điện thoại đột nhiên đổ chuông — Cảnh Dương gọi đến.
Tôi nhìn cuộc gọi hiện ra, cùng vẫn nhấn nút nghe máy.
“Hy Hy, xin lỗi, tớ không có…” – Cảnh Dương khàn khàn, nghèn nghẹn như sắp khóc.
“Cảnh Dương, trước kia tớ luôn nghĩ ta là đặc biệt đối với nhau. Tớ rất vui vì từ cậu chỉ chơi với tớ, và tớ cũng nghĩ ta sẽ mãi như .” – tôi cắt ngang lời cậu ấy, nhẹ nói.
“Nhưng sự xuất hiện của bạn Thẩm khiến tớ ra không phải thế. Cậu không hề che giấu cảm xúc yêu thích và hứng thú đối với cậu ấy. Lúc đó tớ mới hiểu, cậu chỉ quen với việc có tớ bên cạnh từ đến lớn, chứ tớ thực ra không hề là người đặc biệt cả.”
“Hy Hy, không phải đâu!” – Cảnh Dương cố gắng giải thích, “Tớ không thích bạn Thẩm, tớ chỉ là…”
Nhưng cậu ấy lại không biết phải nói tiếp .
Cậu ấy cùng cũng ra dạo gần đây thật sự đã phớt lờ cảm xúc của tôi.
“Cảnh Dương, trước đây tớ thích cậu, tớ đã nghĩ ta sẽ luôn bên nhau.” – cùng tôi cũng nói ra được.
“Hy Hy!” – Cảnh Dương đầy vui mừng, “Tớ cũng…”
“Nhưng bây giờ không thích nữa rồi.” – tôi dứt khoát.
“Cảnh Dương, yêu thích và thói quen, cậu cần phân biệt rõ.”
“Cảnh Dương, chúc cậu thi đại học thật tốt. Cứ đi, trước khi tốt nghiệp, ta đừng liên lạc nữa.”
Nói xong, tôi không chần chừ cúp máy ngay.
Tôi nhìn màn hình tối đen của điện thoại, nhắm mắt lại, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm chưa có.
17.
Từ ngày hôm đó, tôi không liên lạc với Cảnh Dương nữa.
Bố mẹ tôi cũng hiểu chuyện, tôi tập trung ôn thi nên rất ít khi mời cậu ấy đến nhà.
Hai người vì học khác lớp nên cơ hội nhau cũng rất ít, mỗi lần tình cờ chạm , tôi chỉ nhìn cậu ấy một cái rồi lập tức quay đi.
Từ tôi đã không phải đứa thông minh, học hành cũng vất vả, thành tích chỉ mức khá, chắn không thể so được với học lực luôn top của Cảnh Dương, cùng lắm cũng chỉ thi được một trường đại học bình thường.
Qua Tết là đã gần đến kỳ thi đại học, tôi cũng không còn tâm trí nghĩ chuyện khác, chỉ mong nâng điểm được chút nào hay chút đó.
Người tôi quen có thành tích tốt chỉ có Nguyễn Kiều Nam và Cố Dực, nên nửa năm còn lại tôi họ thường xuyên hơn.
tuần hay ngày nghỉ sẽ hẹn nhau cùng học, vở ghi lỗi sai và bài tập luyện đề, dù đi tốc độ học của hai người khá vất vả, nhưng tôi vẫn kiên trì làm quyển một.
Ngày thi đại học kết thúc, bước ra khỏi phòng thi đã được tin nhắn từ hai người rủ đi ăn lẩu thư giãn.
Tôi vui vẻ đồng ý, Chỉ là không ngờ lại Cảnh Dương bữa tiệc lớp tổ chức.
Trước cửa quán lẩu, tôi nhìn thấy Cảnh Dương cũng đang được đám bạn vây quanh chuẩn bị bước , nhất thời hơi ngẩn người — thật sự đã lâu rồi không cậu ấy.
Cảnh Dương vẫn như trước, chỉ là trông có vẻ u sầu hơn trước rất nhiều. Nghe mẹ nói dì Cảnh kể rằng dạo gần đây cậu ấy càng lúc càng ít nói, mỗi ngày học đến rất khuya, thành tích cũng ngày càng tốt hơn, là quá mệt mỏi rồi.
Tôi giả vờ không thấy cậu ấy, lặng lẽ tránh đi ánh mắt chạm nhau.
Khi đã ngồi xuống, Cố Dực đột nhiên nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi bật thốt lên:
“À, tớ nhớ ra rồi! rồi trong đám người đó, có phải là cậu bạn lần trước tớ thấy trước khu nhà cậu không?”
Tôi ngượng ngùng cầm ly uống một ngụm trà, liếc thấy Nguyễn Kiều Nam cũng đang nhìn tôi, chỉ đành cười cười:
“Không chú ý lắm, là … tớ cũng lâu rồi không cậu ấy.”
18.
Ăn xong, Nguyễn Kiều Nam đề nghị đưa tôi về nhà, còn Cố Dực xem tin nhắn thấy vẫn còn một buổi tụ tập khác nên định đi tiếp.
Nguyễn Kiều Nam bảo Cố Dực đi trước, mình sẽ đưa tôi về.
Tôi vội vàng xua tay từ chối:
“Không cần đâu! Thật sự không cần! Tớ tự về được rồi. mẹ tớ vẫn đang ngoài chơi, tớ sẽ đến tìm họ, hai cậu cứ đi chơi đi.”
Thấy tôi kiên quyết, Nguyễn Kiều Nam cùng cũng đồng ý, rời đi cùng Cố Dực.
Tôi cúi đầu đi chuẩn bị nhắn tin bố mẹ, bỗng nghe thấy có người gọi mình:
“Hy Hy.”
Ngẩng đầu lên — là Cảnh Dương.
Tôi cất điện thoại, bước lên mỉm cười tự nhiên:
“Lâu rồi không .”
“Về nhà à? Tớ đưa cậu về nhé.” – ánh mắt Cảnh Dương vẫn luôn dõi tôi, nói nhẹ nhàng như sợ bị từ chối.
Tôi do dự vài giây, cùng cũng gật đầu:
“Được, đi thôi.”
“ nãy là hai bạn học trước kia tớ phải không? Hai người thân nhau thật.” – Cảnh Dương mở lời trước.
Tôi gật đầu, nhẹ “ừm” một tiếng.
Cảnh Dương rũ mắt, cứ nghiêng đầu nhìn tôi từ bên cạnh:
“Hy Hy, cậu còn thích…”
“Cảnh Dương.” – tôi ngắt lời cậu ấy, “Nghe nói cậu được tuyển thẳng rồi, chúc mừng cậu nhé.”
Cảnh Dương im lặng nhìn tôi, tôi quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục nói:
“Tương lai cậu chắn sẽ rất thành công, đừng quên người bạn thời thơ ấu như tớ nhé.”
“Hy Hy!” – Cảnh Dương đột nhiên dừng bước, gấp gáp, mang tiếng nghẹn ngào.
“Đừng không thích tớ nữa…” – cậu ấy run rẩy.
Tôi cũng dừng lại, trước cậu ấy, im lặng rất lâu rồi mới mở miệng:
“Cảnh Dương.”
“Tớ rất vui vì người tớ thích đầu tiên là cậu. Cậu rất giỏi, tính cách tốt, lại còn đẹp trai.”
Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Nhưng tớ là người nhen. Lúc cậu chỉ chơi với bạn khác một lúc tớ cũng giận cả buổi. Nên khi ra trái tim cậu không còn hoàn toàn dành tớ, dù cậu vẫn tốt với tớ như trước, tớ cũng không muốn cố thích nữa.”
Cảnh Dương cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất, tan màn đêm.
“Khi cậu khen bạn Thẩm, tớ nghĩ liệu có nên tóc dài, bỏ quyền anh, trở nên dịu dàng, xinh đẹp giống như cô ấy… liệu như cậu có còn bị thu hút bởi cô ấy nữa không…”
“Nhưng nếu tóc dài và không tập quyền anh nữa, Ngọc Uyển Hy không còn là Ngọc Uyển Hy.”
Tôi bước lên đưa khăn giấy Cảnh Dương:
“Tớ nghĩ sẽ có người thích và chỉ thích một Ngọc Uyển Hy như thế này. Chỉ là người đó không phải là cậu.”
“Không phải, không phải như ! Tớ thích Hy Hy, thật sự thích !” – Cảnh Dương muốn nắm lấy tôi, nhưng tôi né tránh.
“Có thể là thích, nhưng là thích quá ít. Cậu vẫn bị rung động trước bạn Thẩm.” – tôi thẳng thắn, không Cảnh Dương có cơ hội biện minh.
“Cảnh Dương, lần khi thích ai đó, đừng như nữa. Con gái sẽ không vui nếu người mình thích lại không toàn tâm toàn ý với mình.”
Nói xong, tôi cũng không đợi phản ứng của Cảnh Dương nữa, một mình bước tiếp về phía trước.
Xe buýt về nhà sắp đến trạm rồi, xe không chờ người, tôi phải tự mình chạy kịp.
Hết