Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12.
Tôi cúi người lặng lẽ đi bằng cửa , theo hướng chỗ mà Nguyễn Kiều Nam nhắn, tìm đến đúng số ghế.
Không biết tiết mục của hai cậu ấy khi nào mới đầu, nên tôi chăm chú đợi.
Không khi lên không có hai người, mà còn có tay trống, người chơi bass và keyboard – một ban nhạc tạm thời được lập ra.
Tất cả đều mặc sơ mi trắng, quần tây đen.
Họ trình bày một ca khúc tiếng Nhật mà tôi không biết .
Cả nhóm phối hợp ăn ý.
Cố Dực – người thường ngày nghịch ngợm – khi hát lại cực kỳ nghiêm túc và dịu dàng.
Đến đoạn cao trào thì Nguyễn Kiều Nam cùng hòa , phong thái đầy sức sống khiến khán giả phía dưới vỗ tay không ngớt.
Khi tiết mục kết thúc, Nguyễn Kiều Nam đi một mình đến chỗ tôi.
Cậu ấy bước với vẻ mặt căng thẳng, có lẽ vì điều hòa trong hội mở hơi lạnh, nên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Tôi lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho cậu ấy.
Nguyễn Kiều Nam nhận lấy, nhẹ nói cảm ơn.
“Hay thật đấy, cậu chơi đàn tuyệt vời! Phần hòa ở cuối siêu hay!
Không hai cậu giỏi đâu nha.” – Tôi ghé tai cậu thì thầm.
Nguyễn Kiều Nam đỏ ửng cả tai, cúi đầu ngại ngùng nói :
“Cảm ơn…”
“Bài hát đó , nghe hay quá.” Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
Có lẽ vì hai người đứng quá gần nhau, Nguyễn Kiều Nam tôi nhìn đến ngại ngùng, né ánh tôi, khẽ đáp: “…Cậu là người định mệnh của tớ…”
cậu ấy quá, tôi không nghe rõ, lại ghé sát thêm chút nữa: “ cơ?”
Nguyễn Kiều Nam vừa định mở miệng lặp lại, thì ánh đèn trong hội đột ngột tối lại, tôi thu hút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn lên .
thấy một chùm sáng rọi xuống giữa , thiếu nữ mặc váy múa ba lê màu đỏ đứng duyên dáng dưới ánh đèn.
Cô gái ấy có làn da trắng ngần, tóc được búi gọn gàng đầu, để lộ chiếc cổ thon dài, khóe môi khẽ mỉm cười. Cô ấy xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở ngắm nhìn, sợ bỏ lỡ từng khoảnh khắc trong điệu múa của cô.
Tôi không rời khỏi Thính Vãn đang đứng giữa , trong lòng không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của cô ấy.
Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp hội , tôi lúc mới hoàn hồn lại.
“Đẹp quá.” Tôi không kìm được, khẽ thốt lên một tiếng cảm thán.
Không hiểu sao Nguyễn Kiều Nam bên cạnh lại nghe được lời thì thầm xíu của tôi, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nhận ra ánh của cậu ấy, quay sang nhìn.
Cậu hơi cúi người, nghiêm túc: “Lúc cậu tập boxing đẹp.”
Tôi sững lại, không cậu ấy sẽ nói ra những lời như .
Không hiểu sao, tôi lại không dám nhìn thẳng cậu ấy, hoảng hốt quay đầu đi, giả vờ như tiết mục mới trên thu hút, còn tâm trí thì đã bay đi đâu mất rồi.
13.
Khi các tiết mục biểu diễn kết thúc, tôi viện cớ tìm cùng lớp để nhanh chóng rời khỏi Nguyễn Kiều Nam.
Về lớp, tôi mới phát hiện trong điện thoại có nhiều tin nhắn do Cảnh Dương gửi .
【Hy Hy, cậu chưa? Sao tớ không thấy cậu ?】
【Hy Hy, buổi biểu diễn đầu rồi, nhớ chỗ tớ giữ cho nhé. Tớ đang giúp ở hậu , lát nữa sẽ ra.】
【Hy Hy, sao không thấy cậu ở chỗ , cậu ở đâu ?】
【Hy Hy… hình như tớ vừa thấy tiết mục của hai học lần trước, cậu xem ở đâu ?】
【Hy Hy, hình như tớ thấy cậu rồi… Hắn nhìn cậu trên … Còn cậu thì nhìn chăm chú… Sao cậu lại ở đó?】
【Hy Hy…】
Tôi nhìn những dòng tin nhắn của Cảnh Dương, bỗng có chút ngẩn ngơ, như thể cậu ấy vẫn là cậu bé ngày xưa, hễ không nhìn thấy tôi là đôi đỏ hoe đi tìm khắp nơi.
Tôi do dự nhắn lại một tin:
【 tớ giữ chỗ giúp tớ, tớ có xem tiết mục của , đẹp lắm luôn, ai trầm trồ, quả đúng như cậu nói – xuất sắc!】
Gửi tin xong, tôi cầm lấy cặp định về .
Nhưng lại nghe thấy Cảnh Dương ở cửa lớp: “Hy Hy.”
Tôi giật mình ngẩng đầu, không cậu ấy lại đến đây. Cứ tưởng cậu sẽ ở lại cùng Thính Vãn dọn dẹp.
Tôi hơi luống cuống: “Sao cậu lại ở đây?”
“Về cùng cậu.” – Cảnh Dương hơi khàn khàn.
“Ờ ờ, được.” Hai đứa lâu rồi không đi học về cùng nhau, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, tôi chậm rãi đi đến bên cậu ấy rồi cùng xuống lầu.
Cả đoạn đường không ai nói câu nào.
Tôi bỗng thấy muốn thoát ra khỏi bầu không khí , định kiếm cớ thì Cảnh Dương lên tiếng:
“Hy Hy, dạo cậu vẫn đi học cùng hai lần trước sao?”
Tôi im lặng hai giây rồi khẽ “ừ” một tiếng.
Không khí quá gượng gạo, tôi chủ động tìm đề tài:
“Tớ có xem tiết mục của đấy, thật sự tuyệt! Là con gái mà còn thấy rung động ấy!”
“Hy Hy…” – Cảnh Dương không tôi lại chủ động nói về đó. Có lẽ cậu ấy không nhận ra từ bao giờ hai đứa đã chẳng còn để nói với nhau nữa.
Trong lòng Cảnh Dương tràn đầy bất an. Cậu không hiểu bản thân mình làm sao, biết rằng cậu muốn được nắm lấy tay tôi như hồi , mỗi lần nạt là được tôi che chở.
Nhưng khi cậu vừa đưa tay chạm nhẹ mu bàn tay tôi, tôi đã lập tức né tránh.
Phản ứng theo bản năng của tôi khiến Cảnh Dương thấy nhói lòng. Cậu hoàn toàn không tôi lại phản ứng dữ dội như .
Tôi lúng túng cười gượng, chuyển chủ đề:
“Đi thôi, về nhanh lên. Hôm nay xem biểu diễn muộn quá rồi. Không có bài tập, về ngủ luôn nhé.”
Nói xong, tôi không dám nhìn vẻ mặt tổn thương của Cảnh Dương, lập tức bước nhanh ra cổng .
14.
hôm đó, Cảnh Dương lại đầu đợi tôi ở cửa mỗi sáng để cùng đi học.
Tôi đã kiếm cớ từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng không đành lòng vì cậu ấy quá kiên trì, thêm ở hội hôm trước khiến tôi không biết nên tự nhiên đối mặt với Nguyễn Kiều Nam nào, nên tôi đã giải thích với cậu ấy và Cố Dực một chút, rồi lại đầu những ngày đi học cùng Cảnh Dương.
là, giữa hai đứa chúng tôi đã không còn được tự nhiên như trước, suốt dọc đường đi thường im lặng lâu mà không tìm được để nói.
May là lúc tan học, tôi kiên quyết nói dối là phải đi tập đấm bốc, mới khiến cậu ấy bỏ ý định đi học về cùng.
Từ khi không còn đi học về cùng Cảnh Dương, tôi thường lại lớp một lúc để làm bài tập rồi mới về .
Hôm đó , tôi làm bài một lúc, nhìn đồng hồ thấy chắc mọi người đã về gần hết rồi.
Lúc tôi mới đứng dậy rời đi.
Không lại đúng lúc như , đi được một đoạn, lúc đi ngang qua hai tòa dân cư gần đó thì nghe thấy tiếng kêu cứu vang lên từ con hẻm bên cạnh.
Tôi theo phản xạ nhìn sang, thấy một bóng người quen thuộc ba thanh niên trông không lớn lắm chặn trong hẻm.
Thính Vãn sợ hãi đến toàn thân run rẩy, ôm chặt cặp, đôi đỏ hoe ngấn nước, một trong ba kéo giật trong hẻm.
Tôi không nghĩ ngợi , lập tức rút điện thoại ra quay lại hơn mười giây, đó gửi đi một tin nhắn, rồi hét lớn một tiếng:
“Các người đang làm ?!”
Nói rồi tôi lao lên.
Mấy đó giật mình, quay đầu lại nhìn, tôi lập tức kéo Thính Vãn ra lưng bảo vệ.
Nhìn thấy tôi là một cô gái , bọn chúng ban đầu còn dọa sợ, nhưng nhanh chóng trở nên táo tợn.
“Ồ, học , đừng lo bao đồng, tốt nhất là làm như không thấy rồi rời đi đi.” – cầm đầu cười nham hiểm, hàm răng vàng khè và đen sì có lẽ do hút thuốc quá nhiều.
Tôi cau mày, lên tiếng cảnh cáo:
“Tốt nhất là mấy người mau rời khỏi đây, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Lúc , bọn chúng mới để ý chiếc điện thoại trong tay tôi.
Giận dữ, một nhổ bãi nước bọt xuống đất rồi gào lên:
“Con khốn, phá tốt của tao, để tao xem hôm nay có đánh chết mày không!”
Nói rồi lao .
Tôi nhanh chóng tháo cặp ra nhét tay Thính Vãn, dặn:
“Cậu lùi xa ra!”