Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Vì việc học ngày càng nhiều, quen thêm hai mới là Nguyễn Kiều Nam và Cố Dực,
Thời gian không trôi qua nhanh hơn tôi tưởng.
Chớp mắt một tháng.
Buổi diễn đêm Tết lịch diễn ra đúng như kế hoạch.
vẫn nhớ lời cậu ấy từng nói tôi xem Thẩm Thính Vãn diễn, nên từ sáng sớm nhắn tin dặn tôi nhất định phải xem cho kỹ, nói tôi chắn thích.
Tôi không từ chối.
Buổi tối, mọi lục đục kéo nhau đến trường lớn.
Tôi chia với Lâm Niệm Niệm – định tôi – đứng chờ bồn hoa dưới lầu.
“Uyển ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu thì Nguyễn Kiều Nam mặc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc rõ ràng chải chuốt kỹ càng, để lộ gương mặt điển trai và sắc nét.
“Cậu… tiết mục diễn à?” – Tôi không che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.
“Ừ.” – Nguyễn Kiều Nam vừa định gãi đầu thì nhận ra tóc mình xịt keo, liền ngượng ngùng hạ xuống, vành tai đỏ ửng, “Biết đánh guitar một chút, Cố Dực cứ nằng nặc đòi hát, rủ tớ diễn chung.
Lớp trưởng biết liền gom lập nhóm đăng ký luôn.”
“Vậy thì chắn rất hút mắt. Hai giấu tớ nữa chứ, mỗi ngày chung mà không nói gì, thế là sao?” – Tôi giả vờ trách móc.
“Không đâu, tụi tớ chưa chuẩn bị xong mà, cả nhóm luyện tập mất một thời gian, không diễn ra sao…”
Nguyễn Kiều Nam tưởng tôi thật sự giận, liền vội xua giải thích.
Tôi phì :
“Dọa cậu thôi. diễn cố lên nha! Cậu làm mà!”
Nguyễn Kiều Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thật mạnh.
Đúng lúc , điện thoại trong túi tôi vang lên.
Tôi lấy ra xem:
【 , học sinh giờ hơi bận, tớ không ra tìm cậu , tớ nhờ giữ hai phía trước , lát nữa cậu đến nhé.】
Tôi mím môi đọc xong tin nhắn.
Thoát ra mới Nguyễn Kiều Nam vừa nhắn cho tôi trước , lúc nãy ồn quá nên tôi không nghe :
【Uyển , tớ và Cố Dực tiết mục diễn, xếp ngồi ở hàng đầu, nhờ giữ thêm một , cậu muốn tới không?】
Tôi cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu Nguyễn Kiều Nam – vẫn luôn dõi theo tôi – mỉm nói:
“ thôi, đến trường xem cái cậu dành cho tớ nào.”
Nguyễn Kiều Nam hơi ngạc nhiên, mỉm gật đầu, song song tôi về phía trường.
Vừa đến cửa Cố Dực đang đứng dưới bậc thềm dáo dác tìm ai .
tôi và Nguyễn Kiều Nam, cậu ta lập tức chạy tới:
“Nguyễn Kiều Nam! Cậu chạy đâu thế hả, dọa tớ chết! Tớ tưởng cậu giận vụ đăng ký diễn trốn luôn cơ!”
Tôi cúi đầu nhịn .
Cố Dực tôi, Nguyễn Kiều Nam cạnh, đột nhiên nói to:
“Khoan ? Nguyễn Kiều Nam, hóa ra cậu tìm chị Uyển à! sắc quên là đây chứ gì! Tớ nói mà, phải giữ ba cơ!”
Tôi sững .
cạnh – Nguyễn Kiều Nam – càng sốt ruột, lập tức bước tới bịt miệng Cố Dực, hạ giọng cáo:
“Cậu im miệng! Nói nhỏ thôi, lát phải lên sân khấu nữa !”
Cố Dực cố giãy, đập mạnh vào cậu ấy.
Nguyễn Kiều Nam vừa buông liền lo lắng hỏi:
“Trời ơi, lớp trang điểm của tớ! bị lem không?”
Tôi gương mặt vội vàng của Cố Dực, lắc đầu.
“Không , tớ phải ra sau hậu trường dặm , thôi ông !
Cậu chưa trang điểm gì cả, lớp trưởng đang đợi kìa!”
Nói xong, Cố Dực kéo Nguyễn Kiều Nam chạy vào trong.
Nguyễn Kiều Nam quay đầu tôi với ánh mắt đầy luyến tiếc.
Tôi nhịn vẫy với cậu ấy, giơ điện thoại ra hiệu:
“Tớ vào trong đợi tin nha.”