Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Thất vọng vì bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi.
Cuối , tôi nắm tay chúng rời khỏi trường, nhẹ nhàng an ủi:
“Yên tâm đi, cho dù ba mẹ không cần tụi con , bác vẫn sẽ nuôi tụi con đến .”
Ánh mắt hai đứa từ chỗ ghét bỏ ở kiếp trước, giờ chuyển thành xúc động ơn nhìn tôi.
vừa bước vào , con trai tôi vừa về.
Tôi , cơn ác mộng kiếp trước… sắp bắt lại rồi.
Con trai tôi vừa mới vào đại học, kỳ nghỉ dài này nó về vài ngày.
Kiếp trước, nó không hai em đang sống chúng tôi, nên ăn mặc rất tùy tiện.
Lúc tắm xong bước ra ngoài, nó chỉ mặc chiếc quần ngắn tới gối. Về sau trong buổi tiệc mừng thi đại học, hai đứa rằng việc con trai tôi giở trò sàm sỡ với chúng bắt từ khoảnh khắc đó.
Ở kiếp này, tôi sớm nhắc nhở con trai hai em họ đang ở , dặn nó phải chú ý hơn.
Lúc nó về đến nơi, ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên sofa đọc sách, vui vẻ chào hỏi hai em.
ra chúng rất thân nhau, con trai tôi chỉ hơn hai đứa ba tuổi, từ nhỏ chơi nhau.
Con trai thi đậu vào trường 985 hàng , tôi với hai em :
“Các con phải học hỏi anh hai nhiều vào, cố gắng thi vào trường tốt.”
Hai đứa gật lia lịa rồi nhanh chóng trò vui vẻ với anh.
Tôi nhân cơ hội chụp thêm tấm hình, đăng lên mạng xã hội kèm chú thích:
“Tôi có đủ con trai con gái rồi, hạnh phúc!”
Dòng bình luận lại họ hàng họ Trần xếp hàng bấm like.
Tôi đặt điện thoại lên bàn trà, chắc Lưu Bình sẽ gọi ngay cho mình.
lần này cô ta không gọi cho tôi, lại gọi cho Trần Thu.
Tôi sơ suất, quên mất rằng kiếp này hai đứa có điện thoại.
Tôi thấy Trần Thu và Trần Hạ ôm điện thoại chạy vào phòng ngủ, rồi không bước ra .
Hơn mười phút sau, Lưu Bình gửi tin nhắn đến cho tôi:
“Mẹ kiếp, con gái tôi, đừng hòng cướp đi!”
Tôi vẫn chỉ nhắn lại câu cũ:
“Em dâu à, nếu em sự nhớ con, bất cứ lúc nào có thể đến đón về, tuyệt đối không cản.”
Vài ngày sau yên bình trôi qua, tôi cứ nghĩ kiếp này sẽ không lặp lại cơn ác mộng kiếp trước.
Không ngờ vào đúng buổi sáng con trai chuẩn bị trở lại trường, hai đứa bỗng nhiên òa khóc, la hét rằng con trai tôi sàm sỡ chúng.
Chúng lớn tiếng rằng con trai tôi lén lút vào phòng ngủ chúng vào ban đêm, nằm lên giường chúng.
Chúng sợ đến run rẩy, thề độc giữa trời đất.
Kiếp trước, tôi điên lên, quát mắng con trai, nó nhất quyết không nhận.
Trần chẳng cần nghe gì cả, lao tới đánh con trận tơi tả.
Cuối con trai tôi đến mức bỏ về trường, ba năm liền không về .
Rồi đến tiệc mừng thi đại học, hai đứa lại kể lại này lần trước mặt tất cả họ hàng.
Con trai tôi có giải thích thế nào vô ích, nó đến mức từ đó không bao giờ nhìn lại chúng tôi thêm lần nào .
Giờ đây, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hai đứa :
“ có như các con không? Bác không thích những đứa trẻ dối đâu.”
Trần Hạ rơi nước mắt, tỏ vẻ cực kỳ ấm ức:
“Bác ơi, tụi con tụi con chỉ cháu, bác chắc chắn sẽ tin con trai mình.
tụi con con gái , sao có thể lấy danh dự bản thân để vu khống anh được?”
Mặt con trai đỏ bừng vì :
“Hai đứa nhảm cái gì vậy? Khi nào anh vào phòng tụi em? lên giường tụi em ngủ ? Nực cười !”
Trần Thu tiếp lời:
“Anh không chỉ lên giường tụi em, sờ soạng người em. Anh… anh không phải người!
Tụi em chỉ ở nhờ anh, đó không phải lỗi tụi em. Tụi em có lòng tự trọng, anh không thể vì thế bắt nạt tụi em.”
Câu đó khiến Trần đến mức run cả người, y như kiếp trước, ông ấy lập giơ tay định đánh con.
Lần này, tôi giữ tay ông ấy lại, ông ấy đến phát điên:
“Cô cản tôi? Cô bao che cho cái thứ súc này sao?
Nó ra như vậy cô không dạy nó cho tử tế?”
Con trai tôi đứng bên hét lên:
“Con không ! Con sự không ! Nếu ba dám đánh con, con sẽ không bao giờ quay về !”
Trần đến mức suýt ngã quỵ, chỉ tay vào con hét lên:
“Xin lỗi em con đi! Ngay lập xin lỗi!”
Con trai tôi cứng đứng yên không nhúc nhích. Tôi hiểu nó, nó không thì dù có chết không nhận.
Trần chộp lấy cái ly ném về phía nó, Trần Hạ bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Trần , nước mắt tuôn như suối.