Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
xong câu .
Tôi sững .
Ngẩng nhìn anh ta với kinh hãi.
Đợi ?
anh ta biết ?
Làm tờ giấy kết quả chỗ anh ta ?
Tôi rõ ràng nhớ là mình giấu rất kỹ .
Tôi cau mày suy .
Có lẽ vì thấy tôi hoàn toàn không có định thú nhận.
Hách Xuyên tức mức hít sâu hai , bóp lấy cằm tôi, giọng điệu không hề nhẹ nhàng chất vấn:
“Nếu không phải tôi quay về lấy tài liệu bị quên, phát hiện tờ giấy này bị kẹp dưới đống hồ sơ, nếu tôi không thấy, thì cô định lén mang con của tôi bỏ trốn phải không?”
giọng anh ta gằn đầy tức giận.
Tôi quay đi, bực bội lẩm bẩm:
“Là anh nói không thích con .”
Tuy tôi nói rất nhỏ.
hành lang trống trải.
vang lên từng chữ một rõ ràng, không sót chút nào, rơi trọn vào tai Hách Xuyên.
thấy Hách Xuyên đột nhiên có bứt rứt, kéo lỏng cà vạt, mặt bất đắc dĩ giải thích với tôi:
“Tôi tưởng em thấy con nhà ta dễ thương, muốn tôi lén mang về cho em, nên mới nói là không thích!”
“Dù trước giờ em cần nói cái gì dễ thương, tôi gật đồng , thì câu tiếp theo của em chắc chắn là ‘Em muốn cái , anh mua cho em đi.’”
“Con nhà ta thì tôi đi đâu mua cho em , mấy chuyện phạm pháp như thế tôi không làm nổi đâu.”
Hách Xuyên lần hiếm hoi nói nhiều như .
Tôi gãi ngượng ngùng.
Có ?
Thấy tôi lộ xấu hổ, Hách Xuyên bật cười, cũng không tính toán gì thêm, đưa tay xoa tôi, cởi áo khoác ngoài choàng lên vai tôi, giọng nói dịu dàng:
“Con của tôi, đương nhiên là tôi quý .”
Cảm nhận ấm trên mình, tim tôi bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp.
lý trí vẫn , tôi ngẩng nhìn anh ta, dè dặt thăm dò:
“… anh không đi công tác ?”
Anh không đi gặp Liễu Tuyết Diên à?
Câu tôi không nói ra, âm thầm lòng.
Có lẽ vì thấy tôi đột nhiên nhắc chuyện .
Hách Xuyên xoa mạnh tôi một cái, cười đầy dịu dàng:
“Em đúng là con ngốc, chăm sóc bản thân không nổi, nói gì chăm con, tôi yên đi công tác .”
anh ta ba câu không rời chữ “con”.
Tôi hụt hẫng, cụp mắt xuống.
Quả nhiên.
Anh ta quan đứa trẻ thôi.
Tôi vẫn không nên mơ mộng nhiều quá.
9
Vì nhà trọ quá đơn sơ.
Nên Hách Xuyên không đồng cho tôi .
đêm liền đưa tôi về biệt thự lưng chừng núi.
đặc biệt thuê cho tôi một chuyên gia dinh dưỡng cho bà bầu.
Miệng thì nói là không cho tôi ăn bậy bạ .
thì có tử tế.
tôi nghi ngờ sâu sắc.
Anh ta làm là để ngăn tôi đi chợ ăn bớt.
Hừ.
Đáng ghét đúng là tư bản!
Tôi rất không hài lòng.
đường cùng thì cách, giải pháp luôn nhiều hơn vấn đề.
Tôi suy tính cả đêm, sáng hôm , thấy anh ta mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, tôi chủ động tiến giúp anh ta thắt cà vạt, vừa cười vừa đưa ra đề nghị:
“Bác sĩ nói, phụ nữ mang thai không nên phòng quá lâu, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe. Hay là anh cho em ít tiền, em đi dạo trung thương mại một chút, tiện mua ít dùng cho em bé luôn nha?”
Mua cho con của anh ta dùng .
Chắc không mức keo kiệt đâu nhỉ?
Tôi âm thầm .
Tôi cứ tưởng Hách Xuyên sẽ đồng , dù thì anh ta cũng sắp đi làm .
tôi không ngờ, khi tôi vừa nói xong…
Hách Xuyên trầm ngâm một lúc, tán thành nhìn tôi, gật :
“Em nói đúng, cứ phòng mãi không tốt cho sức khỏe, đi dạo một chút, chuẩn bị mua cho bé cũng .”
“ đi, anh đi với em.”
“Để em đi một mình, anh không yên .”
Nói xong, Hách Xuyên cởi bộ vest vừa mặc, thay sang nhà.
Tôi: “……”
Đáng ghét, không yên tôi mức luôn à!
10
Tôi tuy có không hài lòng.
thì.
Dắt anh ta theo, tôi có thể thỏa thích mua hàng cao cấp.
Không cần cân nhắc thay thế .
Hehe.
thôi thấy vui.
Tôi kéo anh ta đi khắp trung thương mại mua sắm điên cuồng.
Không hề thấy đau ví tí nào.
Ví dụ như: bình sữa cho bé, một bộ 10.999 tệ.
Tôi: “Mua!”
Quần áo cho bé, 5.999 tệ.
Tôi: “Mua mười bộ!”
Sữa bột, tã giấy các kiểu.
Tôi toàn chọn loại đắt nhất, quăng liên tục vào xe đẩy.
Chẳng bao lâu , xe đẩy đầy không nhét thêm .
Hách Xuyên thì không kiến gì, ngược để hơn cả tôi.
tỉ mỉ đọc kỹ nguồn gốc sữa bột.
Nhìn anh ta chăm chú như .
Tôi mím môi.
Chắc chắn anh ta sẽ là một cha rất dịu dàng.
tiếc là… đứa trẻ này, định mệnh sẽ không có một gia đình hạnh phúc.
Tôi cúi sờ bụng mình, nơi vẫn chưa nhô lên.
Cảm thấy tiếc nuối.