Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

khi trở thành chim hoàng yến của thái tử gia ở thủ đô, tôi bắt đầu ăn mạnh tay.

Anh ta đưa tôi 3000 chợ, tôi tham ô 2900.

Thế là anh ta phải ăn thịt heo 245 một cân do tôi mua.

Anh ta cho tôi 50.000 để mua giường chất lượng tốt, tôi lại 48.000.

Kết quả là mỗi lần ta chuyện kia, cái giường cứ kêu cọt kẹt cọt kẹt.

đó, anh ta đưa tôi 1000 mua bao cao su trẻ em (loại ngừa ), tôi thấy lãng phí, lại 900, nên tôi không cẩn thận dính chưởng.

Nhìn vạch trên que thử , tôi dè dặt thăm dò anh ta: “Anh có thích con nít không?”

Hách Xuyên bình thản liếc tôi một cái, lắc đầu: “Không thích.”

Nhận được câu trả lời phủ định, tôi sợ anh ta mình có , liền trong đêm bỏ trốn cùng với bộ tiền ăn bao năm qua.

Nhưng tôi vừa mới chạy về đến thì ngay giây tiếp theo, người lẽ ra đang tác là Hách Xuyên lại cầm kiểm tra kỳ xuất ngay trước cửa tôi, giọng nói trầm:

“Thường ngày ăn thì thôi, lần này ngay cả con của tôi cô cũng dám nuốt một mình à?”

1

khi gia đình phá sản, nhờ có ba phần tương tự với mối tình đầu du học của thái tử gia ở thủ đô,

Tôi thành trở thành chim hoàng yến của anh ta.

Tưởng rằng theo kịch thường thấy, thái tử gia đều hào phóng, tiền vặt cho chim hoàng yến là chục vạn trở lên.

Tích góp vài trăm vạn cũng là chuyện đơn giản.

Nhưng khi theo Hách Xuyên,

Tôi mới – hoàn không có chuyện đó!

Hách Xuyên đúng là hào phóng, nhưng tiền anh ta chỉ dùng cho sinh hoạt của đứa tôi.

nói là đội mũ chim hoàng yến, nhưng thực tế lại việc của bạn gái.

Một người kiêm vai.

Đúng là tư độc ác.

Tính toán quá là tinh vi.

Nhưng ông bà ta nói rồi.

Trên có chính sách, dưới có đối sách.

Anh ta không cho tiền vặt,

Thì tôi tự tiền vặt cho mình vậy.

Cách này thân thiện với tôi.

Nhưng với anh ta thì hơi không được thân thiện cho lắm.

Ví như tại.

Hách Xuyên tan về , ngồi xuống bàn ăn, nhìn bốn món ăn trước mặt.

Thịt xào cải với cải nhiều, thịt xào ớt xanh với ớt xanh siêu nhiều, xào rong biển, có một tô bò hầm khoai tây với khoai tây ngập tràn.

Anh ta quay đầu lại, có không tin nổi hỏi tôi: “Ba nghìn đồng tiền chợ, chỉ mua được chừng này thôi à?”

Nhìn đồng tử anh ta rung động dữ dội.

Cả khuôn mặt đầy vẻ không tin nổi.

Tôi gãi đầu, nuốt một ngụm nước bọt đầy chột dạ, mạnh miệng nói bừa.

“Anh không biết đâu~ cái này là thịt heo đen nhập khẩu, loại này ở chợ 245 một cân rồi đó, chỉ có xíu thôi một ngàn bạc lận. cải này là cải hữu cơ, một ba trăm. ớt xanh này là nuôi trồng thủ hoàn , năm trăm một cân. với rong biển này là vớt thủ ngoài biển đó nha, siêu đắt luôn……”

Tôi nghiêm túc nói tào lao.

Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn Hách Xuyên.

Thấy anh ta dùng đôi mắt đen láy phức tạp nhìn chằm chằm tôi.

Hồi lâu không nói lời nào.

Khi tôi tưởng anh ta không tin, thì Hách Xuyên lại đột nhiên bật .

một cái, không nói , liền bắt đầu ăn cơm.

Nhìn nụ đột ngột của anh ta.

Tôi: ?

cái vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra tại sao anh ta , thì đã thấy Hách Xuyên đặt đũa xuống, nói một câu chưa ăn no rồi bế tôi thẳng lên lầu.

Tôi bế : ???

Chưa ăn no thì ăn thêm tí cơm chứ, ăn tôi ?

2

Tôi kháng cự một .

Nhưng vô ích.

Tôi vẫn Hách Xuyên ném lên giường.

Vừa mới ném xuống, liền nghe thấy tiếng giường kêu “cót két” khe khẽ.

Nghe thấy thanh đó, Hách Xuyên khẽ nhíu mày.

Hỏi tôi: “ thanh thế?”

Tôi đáp: “Nhạc nền.”

“Loại cao cấp đó.”

Tôi cắn răng bịa đại.

Mấy hôm trước cái giường của đứa sập, anh ta đưa tôi 50.000.

Bảo tôi mua một cái giường tốt.

Tôi thầm tăng thêm tiền vặt cho thân.

Thế là tôi lên trang mua hàng mua cái loại đang giảm .

Chỉ 199 , trên quảng cáo nói nghe ngon lắm, chống rung cực tốt.

Nhưng đâu có nói là kêu to thế này đâu.

Trời ạ!

Đồ buôn bán lừa đảo đáng chết!

Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc truy cứu lỗi của bán hàng.

Sợ anh ta sơ hở,

Tôi chủ động ôm lấy cổ anh ta.

Hôn anh ta một cái rồi nói: “Chỉ không thì chán lắm, có nhạc nền mới phê chứ.”

Tôi cố tìm lý do biện hộ.

Nhưng tôi không biết, câu nói đó chẳng khác đang khiêu khích anh ta.

Chỉ thấy Hách Xuyên lạnh một tiếng, nghiến răng nhìn tôi nói: “Cảm thấy nhàm chán hả? Tối nay đừng có khóc.”

Tôi: “Hả?”

Tôi không có ý đó !

3

Cái giường kêu cót két cả đêm.

Dù quá trình hơi hoang đường.

Nhưng kết cục lại khiến tôi hài lòng.

Vì anh ta không ra tôi ăn ! Há há há!

Hoàn hảo!

hôm đó,

Lá gan của tôi cũng to hơn.

Tôi bắt đầu để ý đến khoản hao lớn nhất trong — dụng cụ tránh .

Thứ này, một đêm anh ta dùng không ít.

Nếu có để anh ta dùng ít một ,

Tôi chẳng phải có kiếm được thêm tiền sao?

Nghĩ vậy, tôi lấy một nghìn anh ta đưa, bảo tôi mua đồ tránh cho một đêm.

Tôi thầm giấu chín trăm.

Chỉ mua hộp.

Nghĩ rằng tối nay giả vờ than mệt, hạn chế anh ta .

Tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp.

Nhưng thực tế thì tàn khốc.

Anh ta hoàn không nghe tôi.

Tôi than mệt, anh ta lúc nào cũng một câu:

“Lần cuối.” để qua mặt tôi.

Lâu dần…

Tùy chỉnh
Danh sách chương