Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bác sĩ kiểm tra qua một chút, dịu giọng hỏi tôi:
“Cô còn thấy chỗ không thoải mái không?”
Nghe giọng ôn hòa khác thường của bác sĩ.
Tôi cắn môi.
Tôi hiểu rõ cơ thể mình.
Chảy nhiều máu đến .
Chắc chắn đứa bé không giữ được rồi.
Nhưng tôi không kìm được, mang theo chút hy vọng hỏi:
“Đứa bé… còn không?”
Có lẽ vì thấy tôi vừa tỉnh đã hỏi điều này.
Bác sĩ tôi một lúc, rồi thở dài:
“Không còn.”
Nghe được câu trả vốn đã đoán trước.
Tôi cụp mi, đè nén cảm giác chua xót nơi cổ họng.
Tôi đã biết mà.
Đã biết…
Chắc chắn không giữ được rồi.
Chả trách Hách Xuyên cũng không có .
Tôi cửa.
Không nhịn được mà buồn bã.
Nhưng còn chưa kịp buồn được mấy giây, giây , tôi thấy Hách Xuyên bước vào.
Tay anh ta còn xách theo một đống đồ ăn vặt.
Tôi: “?”
Sao anh ta còn quay lại?
Thấy tôi ngơ ngác, bác sĩ liếc tôi một cái.
Nói thẳng:
“Không có đứa bé , cô vốn dĩ không hề mang . Chỉ là kỳ kinh đến trễ, rồi bị đẩy một cái, nội mạc tử cung bong nên mới chảy máu thôi.”
“ lại, cô vốn dĩ đã hay bị đau bụng kinh đúng không?”
Nghe bác sĩ nói .
Tôi: “!!!!!!”
“Cái gì? Không thể ! Tôi dùng que thử , còn đến bệnh viện kiểm tra, đều cho kết quả là có mà!”
Thấy tôi nói .
Bác sĩ cau mày, nhưng chuyên nghiệp :
“Lúc cô dùng que thử, có cô ăn bánh trứng không?”
Tôi: “Hình như có…”
Thấy tôi thừa nhận, bác sĩ lập tức hiểu , gật đầu:
“Đó, chính là . Ăn nhiều bánh trứng có thể nữ giới xuất hiện triệu chứng giả mang .”
“Còn chuyện cô bệnh viện kiểm tra, có thể là cô đã cầm nhầm kết quả của khác.”
“Bởi vì tôi xem bản báo cáo đó rồi, kiểm tra lại cho cô thấy hoàn toàn bình thường, cô không hề bị buồng trứng đa nang.”
Bác sĩ nói một hơi hết đoạn.
đó nhận cuộc gọi rồi rời .
Trong phòng bệnh không còn giọng bác sĩ, lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tôi và Hách Xuyên — nãy giờ chưa nói gì.
khuôn tuấn tú trầm mặc của anh ta.
Tôi cào nhẹ mép chăn, giọng khô khốc:
“Anh biết hết rồi, tôi không mang .”
“Bạch nguyệt quang của anh đã trở về, anh cũng không cần quan tâm đến tôi nữa.”
Nói xong, tôi kéo chăn lên, trùm kín đầu.
Không muốn để anh ta thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình.
Tôi cứ tưởng, nói đến mức này rồi, anh ta chắc sẽ hài lòng sự thức thời của tôi.
Sẽ xoay bỏ .
Nhưng tôi không ngờ.
Hách Xuyên lại thở dài một hơi.
Bước đến ngồi xuống bên giường.
Ngón tay thon dài kéo chăn của tôi xuống.
Khi thấy đôi mắt đỏ ửng của tôi, giọng anh ta dịu dàng :
“Lần này không có lần có là được.”
“ lại, ai nói em là tôi có bạch nguyệt quang chứ?”
“Những đó, em nghe từ đâu ?”
Nói đến đây, Hách Xuyên đầy vẻ khó hiểu.
Còn nói rằng khi tôi hôn mê,
cứ thầm suốt về là , là bạch nguyệt quang.
anh ta nghe mà ngơ ngác hết lên.
Còn bị bác sĩ trêu: giới trẻ bây giờ đúng là yêu đương lắm chiêu.
Làm anh ta cũng thấy xấu hổ chết được.
Nghe thấy anh ta lại chối bay chối biến.
Tôi chớp chớp mắt, không nhịn được hỏi:
“Nhưng mà lúc anh tìm chim hoàng yến, là cầm nghiêng của tìm sao?”
“ lại, tôi còn tìm thấy trong thư phòng của anh tấm hình chung , phía còn ghi một câu: ‘Càng là khách phong trần thoáng qua nhân thế, càng là thể có được.’”
“Nghe là — nhưng không thể có được sao?”
“‘Không thể có’ chính là nghĩa của bạch nguyệt quang à?”
Dù nói mấy đó, tôi không kìm được mà thấy ghen tị.
Có lẽ vì tôi nói đâu đó, có lý có lẽ.
Hách Xuyên ngẩn vài giây.
Anh cau mày nhớ lại vài giây, rồi mới tôi:
“Em hiểu lầm rồi. Anh và là bạn cùng khoa đại học, lúc tốt nghiệp cô ấy rủ tất mọi kỷ niệm, cũng rủ anh. Anh thấy ai cũng , nên không tiện từ chối.”
“ đó cô ấy tặng tấm chung đó cho anh, anh tưởng cô ấy không cần nữa, cũng không nghĩ nhiều, nên giữ lại thôi.”
“Anh còn chưa từng kỹ, cũng không phát hiện cô ấy có ghi chữ.”
Nghe anh .
Tôi cau mày, hơi thả lỏng một chút.
“Thôi được, chuyện tấm chung có thể như . Nhưng còn bức nghiêng mà anh dùng để tìm chim hoàng yến sao? đó là góc nghiêng của à?”
“ em đâu có dài như .”
“Em từ trước đến nay đều để ngắn ngang vai mà.”
Để chứng minh mình, tôi còn cố ý kéo lên vung trước Hách Xuyên cho anh ta xem.
Ban đầu tôi nghĩ chắc chuyện này sẽ anh hơi chột dạ.
Nhưng không ngờ, Hách Xuyên lại cười, dí ngón tay lên mũi tôi, cười nói:
“Là em không nhớ thôi. Hồi trước anh đến trường em diễn thuyết, đúng dịp em tham gia cuộc thi mười giọng ca xuất sắc nhất. Hôm đó em đội giả, mái vàng óng ánh, giọng hát như thiên thần, thật sự ta không thể rời mắt.”
Nghe anh nhắc tới chuyện đó.
Tôi nghiêng đầu.
Cẩn thận nghĩ lại.