Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù tôi tham gia các cuộc thi hát từ nhỏ đến lớn nhiều vô kể.
Trang phục và kiểu tóc mỗi đều không giống nhau.
Tôi cũng không để tâm lắm.
Không để tâm thì làm mà nhớ được.
Nhưng anh nói vậy.
Tôi cũng nhớ ra rồi.
Hồi đó nói giải nhất được thưởng mười ngàn tệ.
Nên tôi rất quyết tâm trang điểm thật đẹp để giành giải.
Vì vậy tôi bỏ ra một khoản tiền lớn mua bộ tóc giả.
Tôi nhớ cái bộ tóc giả đó tôi chỉ dùng một , sau đó còn đăng bán Mộ Ngư (chợ đồ cũ).
Rồi cũng quên khuấy đi .
Hơn giờ nghĩ lại kỹ.
Góc nghiêng đó… là cũng giống tôi thật.
Biết anh thích là tôi,
Tôi không được, vui vẻ lấy cổ anh, hôn chụt một cái:
“Hi hi, vậy thì ra là em hiểu lầm anh rồi.”
Thấy tôi cổ anh, Hách Xuyên lấy eo tôi, cười mà như không cười, nhìn tôi nói:
“Hiểu lầm anh rồi hả? Vậy em định xin lỗi anh thế đây?”
Tôi gật đầu đầy thành .
“Ừm, vậy anh muốn em xin lỗi ?”
Thấy tôi ngoan ngoãn biết điều, Hách Xuyên rất hài lòng, xoa nhẹ eo tôi, nửa đùa nửa thật:
“Vài ngày em sẽ biết thôi.”
Nhìn nụ cười gian xảo nơi khóe môi anh.
Tôi: “……”
Tự dưng thấy có điềm gở rồi đây!
15
Và quả nhiên, y như tôi đoán.
Sau “dì cả” đi rồi.
Hách Xuyên liền túm lấy tôi bắt xin lỗi “dữ dội”.
ghế sofa cũng xin lỗi.
bếp cũng xin lỗi.
Phòng tắm thì càng khỏi nói — xin lỗi kiểu cuồng nhiệt.
Sau đã “xin lỗi” đến mấy chục , hai chân tôi mềm nhũn, bám lấy ăn, quay lại nhìn anh, cố gắng thương lượng:
“Cái đó… em thấy… em xin lỗi vậy là đủ rồi, thật đó.”
“Xin thêm chắc em không sống nổi mất.”
Hai bắp chân tôi mềm oặt, run rẩy không ngừng.
Thấy giọng tôi cũng run run, Hách Xuyên eo tôi, động tác dịu đi một chút, thì thầm bên tai:
“Số thì đủ rồi, nhưng thành thì chưa đủ.”
Tôi bối rối.
Túm lấy tay đang “gây sự” anh, hỏi:
“Vậy thế tính là đủ thành ?”
“Dĩ nhiên là —— mang thai một bé con rồi.”
Hách Xuyên nắm hai tay tôi.
Bế tôi một mạch về phòng.
Đêm đó, tôi giác bản thân như một cái bánh kếp.
Bị lật qua lật lại, chiên giòn hai mặt.
Rồi bị ta ăn sạch sành sanh.
16
May mà trời không phụ lòng .
Hai tháng sau.
Tôi mang thai thật rồi.
Thấy hai vạch rõ ràng que thử thai.
Tôi vội vàng cầm nó chạy đến thư phòng Hách Xuyên, đưa anh xem:
“ này em mua que thử loại nhất, chắc chắn không có sai đâu nha?”
Thấy tôi vừa đã nói chuyện này.
Lúc đó Hách Xuyên còn đang họp.
Lập tức cắt ngang bằng một câu “tạm dừng tại đây”.
Sau đó liền kết thúc cuộc họp qua loa.
Anh đứng bật dậy, nhận lấy que thử từ tay tôi, nhìn .
Ánh mắt cực kỳ túc.
Ai không biết nhìn còn tưởng anh đang xem hợp đồng mấy trăm tỷ ấy chứ.
Nhìn ánh mắt túc đó anh.
Tôi hơi chột dạ.
Dù gì mấy hôm trước tôi có lén anh ăn kem.
Liệu có vì ăn kem mà lại xảy ra sự cố giống trước không nhỉ…
Nghĩ đến đó, tôi khều khều Hách Xuyên:
“Cái đó…”
Cũng có thể là không chính xác…
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu.
Hách Xuyên đã ngẩng đầu nhìn tôi hai giây, rồi đột nhiên đập đùi:
“Hỏng rồi, mấy hôm trước em có ăn lén kem không? Cái này có ảnh hưởng đến cơ thể em không?”
“Đi đi đi, đến bệnh viện!”
Nói rồi kéo tay tôi chạy thẳng ra ngoài.
Thấy mắt anh toàn là lo lắng dành cho tôi.
Tôi không kìm được mà bật cười.
Lẽ … đây chính là giác được ta nâng niu lòng tay mà yêu chiều ?
giác này… thật tuyệt quá.
17
Đến bệnh viện xong.
Hách Xuyên trước tiên đưa tôi đến khoa tiêu hóa.
Sau làm một số kiểm tra.
Bác sĩ đề nghị chúng tôi nên sang khoa sản.
Sau siêu âm xong, Hách Xuyên chăm chú nhìn tờ kết quả.
Xác nhận là kết quả tôi rồi.
cẩn thận như đang đối diện kẻ địch mà xem kỹ từng chữ.
Nhìn rõ bên là tên tôi — Giang Tẩm Tẩm, và kết luận phía sau ghi rõ đã mang thai được một tháng.
Anh ấy vui mừng chầm lấy tôi, nói:
“Tốt quá rồi, chúng ta có con rồi.”
Nhìn lạnh lùng như anh mà giờ lại vui như một đứa trẻ.
Tôi không được lấy lưng anh, cũng mỉm cười theo.
Tốt quá rồi.
Cuối cùng không là một niềm vui hão .
18
Sau xác nhận mang thai.
Hách Xuyên lập tức bắt tay chuẩn bị chuyện cưới xin.
Vì sợ tôi chịu thiệt thòi.
Nên hầu như mọi việc anh đều tự tay lo liệu.
Mua sắm thì chẳng tiếc tiền.
Mua tới tấp.
Tôi nhìn mà phát thèm.
Thế là một hôm, tôi thật sự không nổi .
Len lén ghé tai anh thỏ thẻ:
“Chồng à, em thấy em cũng có thể phụ một tay đi mua sắm vài , một mình anh lo hết mọi thứ vất vả lắm, em xót quá.”
Có lẽ thấy tôi nói nhẹ nhàng như vậy.
Hách Xuyên suy nghĩ một lát, thấy chắc tôi ở một mình quá buồn chán, nên cũng đồng .
Nhưng sợ tôi mệt mỏi, nên anh cân nhắc rồi bảo:
“Nếu em buồn, thì mua vài đồ trang trí cũng được.”
Thấy anh đồng nhanh như vậy.
Tôi không được cong môi cười:
“Dạ! ơn ông xã!”
Thấy tôi vui như vậy, Hách Xuyên hơi cau mày, thấy có gì đó sai sai.
Nhưng cũng không nghĩ sâu, tôi đi ngủ .
Cho đến mấy hôm sau.
Hách Xuyên nhìn thấy bỗng dưng xuất hiện vài đồ trông cực kỳ… rẻ tiền.
Hỏi tôi:
“Cái này là chiếc đèn em bảo mua hết 9999 đó à?”
“Còn cái bình hoa kia, là cái em nói hết 12999?”
“Còn… tấm thảm kia, chẳng lẽ chính là thứ mà em vung tiền 59999 để mua ?”
Hách Xuyên nhìn tấm thảm có hơi xù lông dưới sàn .
Đồng tử rung động.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc anh ấy.
Tôi chột dạ gãi đầu.
“Cái đó… anh không biết rồi… cái đèn này là em mua ở chợ đồ cổ, là đồ đấu giá đó nha, giá trị lắm , nhiều tranh nhau mà không được, tại ông chủ thấy em thành nên bán cho em.”
“Còn cái bình hoa kia, nói là từ thời Càn Long đó, em còn nhanh tay mua được kìa.”
“Còn tấm thảm này… anh đừng thấy nó bình thường, thậm chí hơi xù xì. Nhưng đây là loại thủ công đấy, nói mua tấm thảm này, đều con đàn cháu đống hết!”
Tôi mở to mắt nói dối đầy tự nhiên.
Tưởng đâu mấy lời xạo này sẽ khiến anh ấy nổi giận.
Nhưng không biết câu chạm “gu” anh, chỉ thấy Hách Xuyên đột nhiên bật cười.
Nhìn tấm thảm, chân mày giãn ra đôi chút:
“Thì ra là vậy, thế thì được.”
Thấy anh tin thật.
Tiểu nhân lòng tôi nhảy múa loạn xạ.
Hu hu hu!
Quỹ đen lại được một khoản rồi!
19
Thời gian thấm thoắt trôi.
Sau kết hôn với Hách Xuyên năm năm.
Tôi dẫn cậu con trai bốn tuổi ra chợ mua thức ăn.
Về đến , Hách Xuyên thấy cậu nhóc vốn chẳng thích ăn rau mà giờ lại túc ăn cải thảo .
Không được hỏi:
“ hôm nay lại thích ăn cải vậy con?”
hỏi vậy, Tiểu Hách Trầm túc bưng bát, vẻ mặt trang đáp:
“ ơi, cải thảo một ký mà tới năm mươi tệ đó! Chút xíu như vầy mà tận trăm lận, mẹ nói đắt vậy thì không được bỏ phí.”
Tiểu Hách Trầm nói xong, còn chỉ từng cho xem:
“Còn cái ớt xanh này, một trăm tệ một ký, củ cải này là trăm một ký.”
“Mẹ nói mấy này là nuôi trồng thủ công, bổ lắm, kêu con ăn nhiều .”
“Mẹ bình thường còn không dám ăn mấy đắt như vậy, mẹ toàn ăn thịt bò mươi tệ một ký thôi.”
Tiểu Hách Trầm túc kể lể.
Hách Xuyên quay lại nhìn tôi đang hì hục ăn thịt bò.
Không được bật cười.
Có một cô vợ chuyên “ăn bớt” thế này… thật không biết nên nói gì cho .
Nhưng mà…
Con trai thích ăn rau… hình như cũng là chuyện tốt?
Toàn văn hoàn.