Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Tôi việc tại nhà ăn của trường đại học vai trò cô phụ bếp năm năm, điều tôi không thể chịu nhất chính là sinh viên bị đói bụng.

Tôi ý một sinh viên nghèo năm nhất mỗi trưa rau xanh ăn cơm trắng, nên lén bỏ một cái bánh bao vào hộp cơm của ấy.

Không ngờ lại đổi một lá đơn tố cáo.

【Tôi muốn tố cáo cô Tú Phương ở quầy số 5, dụng chức vụ mưu cầu ích cá nhân, trộm bánh bao của quán ân huệ!】

【Không bánh bao, cô ta thường xuyên nhét đùi gà thịt cho sinh viên, hoàn toàn không quan tâm ích của chủ quán.】

【Hành vi của Tú Phương vô cùng xấu xa, đề nghị chủ quán sa thải trực tiếp giảm tổn thất!】

Cuối là tên người tố cáo – Chu Mai.

Mà Chu Mai chính là sinh viên nghèo mà hôm qua tôi cho một cái bánh bao.

1

Lúc chủ quán cầm tố cáo , tôi đang bận rộn múc cơm cho đám sinh viên năm nhất vừa kết thúc huấn luyện quân sự.

Chu Mai đứng ngay phía sau trong hàng chờ.

Khi tôi đưa tay hiệu bảo ấy đưa hộp cơm, lại nở nụ nửa thật nửa giả, bảo tôi đọc tố cáo trước .

Mở đầu , người tố cáo nói tôi dụng chức quyền mưu cầu tư .

cơm canh của chủ quán lòng sinh viên, nhằm đổi ích cho bản thân.

Tôi biết kêu oan chủ quán:

【Chủ quán, thức ăn ở quầy chúng ta mỗi ngày đều có dư.】

【Tôi dư nhiều vậy lãng phí, nên mới cho mấy đứa nghèo khổ không đủ ăn một cái bánh bao, hai muôi thịt thôi mà.】

【Anh tôi đều có con, con mình thì chẳng lo ăn uống, sinh viên nghèo thì mỗi lần ăn có rau cơm, hoặc canh thịt cơm, nhìn mà xót xa lắm…】

Chủ quán lạnh , không nói lời nào.

Chu Mai lại hô hoán ầm ĩ ngoài cửa sổ:

Tú Phương, cô nói thế là không đúng rồi!】

【Cô người không có ăn thì tự bỏ túi mà giúp, dựa vào đâu lại dùng cơm canh bánh bao của chủ quán từ thiện chứ!】

【Hơn nữa, tôi hỏi các cô “hối lộ”, ai nói cô không hề có lòng tốt, đều là có mục đích cả!】

Chu Mai vẫn chưa đủ.

Sau khi liếc nhìn xung quanh, ta xông thẳng trước một sinh viên nghèo tên là Thiên.

So sánh hộp cơm của Thiên các có cùng món ăn.

Sườn trong bát của Thiên rõ ràng nhiều hơn mấy miếng.

Chu Mai lạnh nhìn tôi:

Tú Phương, mọi người đều trả nhau, tại sao cô lại múc nhiều hơn cho sinh viên nghèo, những sinh viên thì không? vậy có phải quá bất công không!】

Một số sinh viên vốn đói mệt liền bị kích động ngay lập tức.

Cầm thẻ cơm, đứng ở quầy hô to: “Không công bằng!”

Những người cơm rồi thì yêu cầu tôi phải bù lại phần thịt rau bị thiếu.

Nếu không sẽ bắt tôi trả lại .

Thiên – người từng tôi giúp đỡ – đỏ ửng cả lên.

nhỏ giọng bênh vực tôi:

【Cô là người tốt, các đừng bắt nạt cô ấy nữa, cùng lắm thì phần sườn này không nữa là !】

Chu Mai lại cố tình xuyên tạc lời .

【Cậu bênh vực Tú Phương thế, chẳng lẽ nhận gì từ cô ta rồi? Nhìn cái dáng da dẻ trắng trẻo của cậu kìa, đúng kiểu người mấy bà góa già thích nhất đấy.】

Mọi người ầm lên.

nhạo rằng tôi sinh viên nghèo Thiên có quan hệ không trong sáng.

Nghe đó, tôi tức giận vô cùng.

Chu Mai, ăn cơm thì có thể tùy tiện, nhưng lời nói thì đừng có nói bừa! Nếu nói là tôi giúp đỡ ai, thì hôm qua tôi chẳng cho một cái bánh bao sao!】

Chu Mai lại nổi giận đùng đùng:

【Cái bánh bao hôm qua cô cho tôi, tôi giao lại cho chủ quán rồi. Hơn nữa, bức tố cáo trong tay cô chính là tôi viết đó!】

Tôi vội vàng giở cuối .

Quả nhiên người tố cáo là Chu Mai.

Bị chính sinh viên nghèo mà mình giúp đỡ đâm sau lưng, điều này tôi chưa từng dám nghĩ tới trong mơ.

vì một cái bánh bao giá có năm hào thôi mà.

Tôi không thể hiểu tại sao Chu Mai lại viết đơn tố cáo, xúi giục sinh viên tụ tập gây rối trước quầy.

Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì chủ quán mượn cớ sinh viên loạn, nói sẽ sa thải tôi.

Thậm chí trừ khoản cơm tôi từng hỗ trợ sinh viên nghèo vào lương tháng này của tôi.

Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, Chu Mai liền kéo theo một người đàn ông trung niên gặp chủ quán.

Chẳng bao lâu sau, hai người họ tươi rói bước .

Người đàn ông đó cầm theo đồng phục của nhân viên bếp.

vậy, tôi lập tức hiểu mọi chuyện, tức giận bước tới chất vấn:

【Chu Mai, hóa vì một cái bánh bao mà tố cáo tôi, mục đích là dọn đường cho người nhà của cô à? Cô thật là quá hèn rồi!】

Chu Mai lại nhạt trước tôi:

【Gì mà vì cái bánh bao chứ? Rõ ràng là cô đạo đức có vấn đề, vì ích cá nhân mà không quan tâm thiệt hại của chủ quán.】

【Tôi nói những gì mình . Là chủ quán sáng suốt mới đuổi việc một con sâu rầu nồi canh chọn trọng dụng chú của tôi.】

Chú của Chu Mai có dáng người chuột môi nhọn.

Ôm bộ đồng phục mới nhận , hùa theo Chu Mai giẫm đạp tôi:

【Loại người cô đừng có tự tâng bốc bản thân. Nói hay là thương sinh viên nghèo, vậy sao không thương luôn cho cháu gái tôi là Chu Mai?】

【Có bản lĩnh cho nam sinh thịt, thì cho cháu tôi một cái bánh bao chứ! Cô coi thường ai thế hả?】

Tùy chỉnh
Danh sách chương